Hoạt Sát
Chương 54 : Minh động
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Thánh địa võ lâm.
Dòng chữ trên bia đá với nét chạm khắc thật tinh tế, cho dù hứng chịu những đạo bạo phong thổi qua. Đứng trước tấm bia đá với dòng chữ đó, Trương Quảng và Thể Ngọc không khỏi lưỡng lự.
Trương Quảng nhìn sang Thể Ngọc:
- Thể Ngọc, chúng ta nên vào không?
- Trương ca ca, chúng ta đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về.
- Từ trước đến nay chưa một ai dám đặt chân vào Thánh địa võ lâm.
Thể Ngọc lắc đầu:
- Huynh nói sai rồi.
- Muội nói huynh nói sai à.
Nàng gật đầu:
- Ít ra thì có một người đã đến thánh địa võ lâm. Người đó chính là phụ thân của muội...
Cổ Tùng Giã.
- Muội đã nói vậy thì chúng ta phải vào thôi. Mong rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với huynh và muội cả.
Hai người chậm rãi bước qua tấm bia đá, theo con đường lót đá đi thẳng vào trong thánh địa. Con đường đó dẫn họ đến một vách đá dựng đứng.
Ngay dưới vách đá là bốn vị cao tăng ngồi trong những hốc hình vòm, trong tư thế kiết đà. Nhìn bốn người đó những tưởng họ là những pho tượng lâu năm, được tạc ra đến trấn giữ vách đá này.
Trương Quảng và Thể Ngọc dừng chân trước bốn pho tượng người bất động kia. Chàng quan sát bốn vị cao tăng nhưng chẳng thấy có sự biểu hiện gì chứng tỏ họ đang còn sống.
Trương Quảng toan bước đến thì Thể Ngọc vội kéo chàng lại.
- Trương huynh...
Trương Quảng nhìn nàng:
- Muội phát hiện gì.
Nàng chỉ xuống đất.
Ngay trước mũi giày của Trương Quảng có một đường ranh giới ngăn cách. Thể Ngọc nói:
- Huynh nghĩ gì?
Trương Quảng cau mày:
- Có lẽ đây là ranh giới sau cùng mà huynh và muội phải dừng bước. nếu bước qua ranh giới này, chúng ta có thể chết... và có thể chẳng bao giờ quay lại được nữa.
- Vậy huynh tính sao?
- Để huynh...
Trương Quảng ôm quyền hướng về bốn pho tượng cao tăng, hành lễ rồi nói:
- Vãn bối Trương Quảng muốn tham kiến thỉnh thị cao kiến của Tứ đại thiền tăng.
Cả bốn pho tượng tăng nhân chẳng có chút biểu cảm gì với lời nói của chàng. Họ vẫn ngồi trong tư thế bất động, hai mắt hơi nhắm lại nhìn xuống, tay thì bắt ấn quyết phật môn.
Trương Quảng nhìn lại Thể Ngọc:
Nàng nhìn vào khối huyết ngọc suy nghĩ rồi lắc đầu nhìn Trương Quảng.
- Trương huynh từng khảo cứu Bách khoa toàn thư của Vạn Kiến Thông sư tôn còn không biết thì sao muội biết.
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Trong Bách khảo toàn thư của sư tôn không có ghi chép lại khối huyết ngọc này. Có lẽ người không hề đến thánh địa võ lâm, nhưng trong toàn thư người có để lại một chân ngôn.
- Huynh nói chân ngôn gì.
- Trên thế gian này bất cứ sự tồn tại nào cũng đều có sự khởi đầu từ âm dương. Âm dương tạo ra thế gian này, nên thế gian này luôn có sự thay đổi theo sự chuyển hành dịch đảo của Âm Dương. Nếu như hợp nhất được âm dương thì sẽ đạt tới cảnh giới siêu vi, mà càn khôn luôn hướng đến.
- Huynh và muội sẽ hợp nhất âm dương.
- May mắn huynh đã đi cùng với muội, nếu không đành phải quay trở ra như Cổ Tùng Giã phụ thân muội.
Trương Quảng buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Phụ thân muội đã vào đây, khi người phát hiện ra điều này liền quay về, và biết được mẫu thân muội vì sầu tình mà chết. Chính vì lẽ đó người đã ăn năng... và...
Thể Ngọc cướp lời chàng:
- Phụ thân quyết định không đưa Giáng Hoa vào Minh động để tiếp thụ âm dương hợp bích.
Trương Quảng gật đầu:
- Huynh nghĩ như vậy.
- Chính vì lẽ đó mà Giáng Hoa đã sát tử phụ thân của muội.
- Huynh nghĩ vậy... Phụ thân của muội ít ra cũng đã biết được hậu quả việc mình làm...
- Người muốn để lại cho huynh và muội.
- Đây có lẽ là thiên định... thiên định gắn vào huynh và muội.
Hai người nhìn nhau.
Thể Ngọc nói:
- Ca ca không cãi lại thiên định chứ.
Trương Quảng mỉm cười:
- Không... Còn muội?
- Muội cũng không cãi lại thiên định.
Nàng nhìn chàng.
- Đây cũng có thể là ý của võ lâm thiên tôn. Huyết lệnh võ lâm không thể đặt vào tay một người.
Chàng mỉm cười nói:
- Mà phải đặt vào tay của một đôi hiền khang lệ.
Sắc diện nàng đỏ bừng thẹn thùng. Nàng nhìn Trương Quảng:
- Trương ca ca...