Hoạt Sát

Chương 7 : Hoài tình di hận

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Thiếu nữ quì ngay giữa chợ với tấm bảng treo trên cổ "bán mình". Những gã nam nhân với bộ mặt hau háu vây quanh thiếu nữ có vóc người tiều tụy gầy ốm. Họ nhìn thiếu nữ với ánh mắt dò xét như thể nhìn một món hàng chứ không phải nhìn một con người.



Một người vận áo lục bóng lưỡng bước ra tiến đến trước mặt thiếu nữ, y gắt giọng nói:



- Nhan sắc của ả nha đầu xem cũng được Nhưng bộ dáng thì lại gầy gò quá.



Thôi được . . . Bổn thiếu gia trả cho ngươi nén bạc vụn đó.



Gã vừa nói vừa móc hầu bao lấy ngân lượng thì một gã khác có bộ dáng lùn tịt và ních ních bước ra.



- Hê . . . Quang Chỉ . . . Ngươi chỉ trả nha đầu đó mười lạng thôi sao. Mười lạng của ngươi thì chắc chắn nha đầu kia không bán mình cho ngươi rồi.



Quang Chỉ nhìn lại :



- Thôi Bá. . . lại là ngươi nữa à?



Thôi Bá cười khẽ nói:



- Hàm Đan đâu có dịp nhộn nhịp như thế này. Lâu lâu mới có người bán mình.



Thôi Bá ta đâu bỏ qua cơ hội này. Huống chi chỗ náo nhiệt có Quang Chỉ đại thiếu gia của Hoàng Kim Trang.



Thôi Bá nói xong bước đến trước mặt thiếu nữ đang quỳ dưới đất:



Y oang oang nói:



- Ngẩn mặt lên cho Thôi thiếu gia xem nao.



Một lần nữa thiếu nữ lại ngẩn mặt lên.



Thôi Bá nghiêng đầu nhìn nàng rồi tắc lưỡi:



- Khá đẹp nàng biết làm gì?



- Dạ tiện nữ biết thêu thùa và bếp núc . . . Tiểu nữ sẽ là a hoàn của thiếu gia một cách tận tụy.



Thôi Bá gật đầu:



- Giọng nói trong trẻo dễ thương. Nếu như bổn thiếu gia mua nàng, nàng sẽ làm tất cả những gì theo ý của bổn thiếu gia chứ?



- Tiện nữ sẽ làm tất cả.



- Tốt lắm bổn thiếu gia trả cho nàng hai mươi nén bạc.



Sự xuất hiện của Thôi Bá bất giác khiến cho quang cảnh náo nhiệt hẳn lên.



Nghe họ Thôi thốt ra những lời đó, Quang Chỉ phủi vạt áo như thể có một lớp bụi bỗng đâu dính trên vạt áo của y, vừa phủi vạt áo, Quang Chỉ vừa nói:



- Hảo . . . Hảo . . . Thôi công tử, đương kim thiếu gia của ưng Bang, tiếng tăm lừng lây Hàm Đan bỏ ra những hai mươi lạng bạc để mua người.



Y chắc lưỡi :



- Hai mươi lạng bạc của Thôi thiếu gia chắc là nhiều lắm thì phải.



Y nói xong chấp tay sau lưng nhìn Thôi Bá.



- Thôi công tử đã cao hứng thì Quang mỗ cũng phải cao hứng theo với Thôi công tử, không thì lại bị các vị bằng hữu huynh đệ đang có mặt ở đây cười vào mũi tại hạ.



Quang Chỉ ôm quyền từ tốn nói tiếp:



- Quang mỗ xin được đổi lại hai mươi lạng ngân lượng của Thôi thiếu gia thành hai mươi lạng kim lượng để có được nha đầu kia.



Lời tuyên cáo của Quang Chỉ khiến cho mọi người xầm xì. Thiếu nữ bán mình ban đầu chỉ có giá hai lượng bạc nhưng khi có Thôi Bá, Quang Chỉ đã chấp nhận bỏ ra hai mươi lạng kim lượng, nếu so với số ngân lượng mà Thôi Bá đã bỏ ra nó cao gấp hai trăm lần.



Bây giờ thì mọi người ngấm ngầm hiểu Thôi Bá và Quang Chỉ không có ý mua người nữa mà là chuyển qua mua danh tước trước mặt mọi người. Ở Hàm Đan này ai lại không biết hai vị thiếu gia họ Thôi và họ Quang vốn đã có hiềm khích với nhau như thể hai kẻ thù bất đội trời chung.



Thôi Bá trề môi nhăn mặt:



- Khí khái Rất khí khái. BỎ ra hai mươi lạng kim lượng để mua một a hoàn gầy đét. Rất khí khái và hào phóng.



Y vừa nói vừa xắn tay áo, cao giọng nói tiếp:



- Xem như hôm nay nha đầu này đã phát tài rồi. Nếu như ngươi dám bỏ ra hai mươi lạng hoàng kim thì bổn thiếu gia cũng sẵn sàng theo với họ Quang ngươi.



Y lấy hơi căn phồng lồng ngực rồi cao giọng nói:



- Thôi thiếu gia thêm một lạng kim lượng vào số kim lượng của Quang công tử đây để có được nha đầu a hoàn này.



Mọi người lại tiếp tục xầm xì.



Thôi Bá và Quang Chỉ đua tranh với nhau. Nên vô tình biến cuộc bán thân của thiếu nữ thành một cuộc đấu sôi động.



Chẳng mấy chốc cả hai đã nâng giá của thiếu nữ lên đến ba mươi lạng kim lượng.



Quang Chỉ chau mày nhìn Thôi Bá:



- Thôi công tử không tiếc kim lượng sao? Thôi công tử nên nhớ đã là quân tử đại trượug phu thì bất hý ngôn đó. Kim lượng chứ không phải là những cục đá xanh đâu.



Thôi Bá hừ nhạt một tiếng rồi nói:



- Ngươi có gì Thôi Bá ta có nấy mà.



Quang Chỉ hừ nhạt một tiếng:



- Quang mỗ không giống như Thôi công tử đâu.



Y lại phủi tay áo rồi nhìn lại Thôi Bá:



- Nha đầu kia đã được Thôi công tử nâng đến cái giá ba mươi lạng kim lượng.



Y cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp:



- Với số kim lượng đó Quang mỗ có thể mua được mười ả nha đầu như thế này. Thậm chí mười ả nha đầu của Quang mỗ mua không gầy đét như nha đầu này.



Thôi thì Quang mỗ nhường lại cho Thôi công tử vậy.



Nói xong ngửa mặt cười khanh khách.



Mặt Thôi Bá sa sầm gắt giọng nói:



- Quang Chỉ . . . Ngươi co đầu rút cổ rồi ư Không dám tranh đua với ta à?



Quang Chỉ nhường mày nói :



- Đua tranh với Thôi công tử ư. . .



Y nhún vai dè bỉu nói:



- Ta chẳng được gì . . . . .



Rút trong ống tay áo ra tờ ngân phiếu:



- Với tờ ngân phiếu năm mươi lạng kim lượng này, Quang mỗ có thể mua được một giai nhân sắc nước hương trời.



Quang mỗ nhường nha đầu này lại cho Thôi công tử đó.



Thôi Bá hừ nhạt:



- Ngươi không dám đặt cược thêm với Thôi Bá ư?



- Quang mỗ không có cái thú ngông nghênh như Thôi công tử.



Quang Chỉ ôm quyền:



- Cáo từ Thôi Bá gắt giọng:



- Ngươi bỏ đi thật à?



- Quang mỗ chẳng thú lưu lại đây làm gì Nhưng trước khi Quang mỗ bỏ đi ta muốn làm người bàng quang xem Thôi công tử bỏ ngân lượng mua tiểu a đầu kia như thế nào?



Thôi Bá hơi một chút lúng túng. Y chưa tìm ra được đối sách nào để khích bác Quang Chỉ thì Quang Chỉ đã bước vào đám người vây quanh thiếu nữ và Thôi Bá.



Đứng giữa những ánh mắt đang nhìn mình. Thôi Bá nheo mày rồi lấy trong tay áo ra hai lạng bạc đặt vào chiếc chén đồng trước mặt thiếu nữ.
Trung Quân nhìn lão từ tốn nói:



- Tất cả ngày đó do Trung Quân ra mà thôi Trung Quân không ngờ lại đối mặt với Đổ Vương Thượng Tam Giãn.



- Không thể trách Lâm thiếu gia được Lão Thạch Nghĩ sự việc hôm đó đã được họ chuẩn bị từ lâu rồi. Và chỉ chờ xem khi có cơ hội sẽ thu tóm Trung Nguyên tiêu cục của họ Lâm.



Lão Thạch bưng bầu rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc rượu lão vừa nói.



- Quang Thun và Thượng Tam Giãn đã chuẩn bị từ trước, Lâm thiếu gia khó mà tránh được cái bẫy của hai người đó giăng ra.



- xét cho cùng cũng vì Trung Quân cao ngạo và ham đổ bác.



Trung Quân mỉm cười, y nhìn lão Thạch nói tiếp:



- Nhưng nay Trung Quân muốn lấy lại những gì đã đánh mất hôm trước.



Y nói rồi bưng chén rượu dốc vào miệng.



Lão Thạch cũng bưng chén rượu dốc vào miệng bồi tiếp y, đặt chén xuống bàn lão Thạch nói:



- Thượng Tam Giãn là Đổ Vương, bên mình là những đại cao thủ kỳ tuyệt trong giang hồ. Lão Thạch chưa nói đến bên cạnh Thượng Tam Giãn còn có Kim Tiền bang của Thượng Quan Nghi và Nhất Kỳ Thiên môn.



Lão buông tiếng thở dài rồi nói:



- Lâm thiếu gia định lấy lại bằng cách nào?



Lâm Trung Quân thở hắt ra một tiếng:



- Trung Quân giờ đã có nhiều ngân lượng.



- Dù thiếu gia có nhiều cỡ nào cũng không thể sánh bằng Kim Tiền bang.



Huống chi còn có Thượng Tam Giãn là Đổ Vương.



Trung Quân cắn răng vào môi dưới. Y suy Nghĩ một lúc rồi nói:



- Nếu không lấy lại những gì mà Trung Quân đã mất, Trung Quân không thể nào dám nhìn mặt song đường nơi suối vàng.



Y nói rồi buồng tiếng thở dài.



Lão Thạch chuốc rượu vào chén. Lão nhìn Trung Quân nói:



- Lão Thạch Nghĩ Lâm thiếu gia hãy bỏ qua chuyện xưa mà lập nghiệp lại từ đầu Như thế hay hơn. Nếu lập lại cơ nghiệp như trước thì có thể ngẩn mặt nhìn trời đất được rồi.



Trung Quân lắc đầu:



- Thế còn với Hà Bội Bội thì sao?



Trung Quân có thể nào nhìn mặt nàng được Cho dù Trung Quân có là thiên hạ đệ nhất thì vẫn không sao dám nhìn mặt nàng. Thạch tổng quản. . . Trung Quân đã quyết định rồi.



Bưng chén rượu dốc vào miệng, rồi đặt chén xuống bàn, Trung Quân dõi mắt vào điểm hư vô như thể hoài tưởng lại d Tvãng.



Y buông tiếng thở dài.



Lão Thạch bảo:



- Lâm thiếu gia. Dù sao bây giờ Hà Bội Bội cũng là tam nương của Hoàng Kim trang chủ Quang Thun. Thiếu gia đừng Nghĩ đến nàng nữa.



Trung Quân nhìn thẳng vào mắt lão Thạch gằn giọng nói:



- Thạch lão tổng quản. . . Nam tử hán đại trượug phu đứng trong trời đất phải như thế nào. Trung Quân đã làm nhục Trung Nguyên tiêu cục thì phải rữa nhục chứ.



Nghe Trung Quân thốt ra câu này, Thạch lão bối rối.



Lão Thạch miễn cưỡng nói:



- Nếu thiếu gia có ý đó. Lão Thạch không dám cản thiếu gia.



Ngược lại sẽ làm hết mình vì thiếu gia và Trung Nguyên tiêu cục.



Trung Quân khẽ gật đầu.



Y chờ lão Thạch chuốc rượu đầy chén mới bưng lên môi:



- Thạch lão . . . Trung Quân phải rửa lại mối nhục hôm nào và đoạt lại Hà Bội Bội.



- Lão Thạch này cũng mong mõi ngày đó - Rượn tao ngộ . . . Trung Quân kính lão Thạch.



- Mời thiếu gia.



Hai người cạn chén.



Lão Thạch miễn cưỡng hỏi:



- Lâm thiếu gia định chừng nào sẽ tiến hành?



- Lần trở về Hàm Đan này.



Mặt lão Thạch lộ vẻ lo lắng. Lão nhìn Trung Quân nghiêm giọng nói:



- Lão Thạch sợ một mình thiếu gia . . .



Trung Quân đặt tay vào thanh kiếm trên bàn:



- Trung Quân đã để mối nhục kia quá lâu rồi.



Chân diện lão Thạch trang trọng hẳn lên:



- Lâm thiếu gia có Nghĩ đến kết cục tất cả đền tan thành tro bụi?



- Nếu không có phương cách gì khác.



Lão Thạch buông miệng thở dài:



- Lão Thạch lo cho thiếu gia. Một mình thiếu gia đối chọi với Kim Tiền bang, Thiên môn quả là một tay chống trời.



- Nếu không rửa được nỗi nhục năm xưa, Vô ảnh Tử Kiếm cũng không nên làm kẻ lãng tử trên đời này nữa.



Lão Thạch nhìn sững Trung Quân:



- vô ảnh Tử Kiếm. . . Thiếu gia muốn nói đến sát nhân vương thiên chức sát thủ ư?



- Chính là Lâm Trung Quân.



Lão Thạch quá dỗi sững sờ mà đứng dậy vô tình quơ tay đánh rơi vò rượu xuống sán vỡ toang. Lão nhìn sững Trung Quân gần như không chớp mắt:



- Lâm thiếu gia là Vô ảnh Tử Kiếm?



Trung Quân gật đầu.



Lão Thạch than thở nói:



- Thiếu gia có biết. . .



Trung Quân khoát tay:



- Trung Quân biết kẻ thù của mình nhiều vô kể. Nhưng những kẻ mà Trung Quân giết đều đáng chết. Mà những người chết thì không thể nói cho người ta biết Vô ảnh Tử Kiếm là Lâm Trung Quân.



Y nhìn Thạch lão:



- SỐ kim lượng, Trung Quân đã có giờ chỉ còn thiếu người dùng nó.



- Để lão Thạch vào lấy vò rượu khác cho Lâm thiếu gia.



Lão vừa dợm bước thì Dạ Minh đã đem vò rượu khác ra. Nàng đặt lên bàn, nhìn Trung Quân từ tốn nói:



- Lâm ca ca. Muội dọn dẹp chỗ này nhé?



Trung Quân gật đầu, rồi bê cả vò rượu lừng thừng bước ra cửa tửu điếm. Y đứng ngoài cửa tửu điếm dốc cả vò rượu tu từng ngậm dài.



Hành động của gã khiến Dạ Minh phải tò mò liếc mắt nhìn trộm.