Hoạt Sát

Chương 6 : Bóng tình

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Mặc dù Thể Ngọc đã dùng toàn bộ chân ngươi khi phát kình, nhưng khi đạo kình Vô Minh Thần Chưởng của nàng va chạm vào vùng ảo khí che chắn của Ẩn Tướng Ma Tôn thì sau âm thanh như long trời đất lở chính nàng bị hất đi như chiếc lá khô trong khi Ẩn Tướng Ma Tôn vẫn còn đủ thời gian dụng chưởng vỗ vào đại huyệt bách hội của Thẩm Mộc Cương.



Bộp...



Hứng trọn chưởng ảnh của Ẩn Tướng Ma Tôn, thủ cấp lão Thẩm vỡ toang trước mắt Trương Quảng. Cái chết của lão Thẩm khiến Trương Quảng thoạt rùng mình.



Bước vội đến bên Giáng Thể Ngọc đang nằm bất động dưới đất, Trương Quảng xốc nàng lên vai toan tìm đường đào thoát thì Hắc y nhân gọi giật lại:



- Tiểu tử đứng lại"



Trương Quảng nhìn lại Ẩn Tướng Ma Tôn.



Hắc y nhân chắp tay sau lưng tiến thẳng về phía trước mặt Trương Quảng.



Chạm vào đôi uy nhãn hừng hực toát ra thần quang của Ẩn Tướng Ma Tôn, mồ hôi xuất ra từ trán chàng.



Ẩn Tướng Ma Tôn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Quảng gằn giọng nói:



- Tiểu tử. . . ngươi là ai?



- Tai hạ họ Trương . . . Tục danh Trương Quảng một kẻ vô danh tiểu tốt trên đời này.



- Bổn tọa Nghĩ tiểu tử không hề vô danh chút nào. Tiểu tử hẳn nghe thấy mọi lời nói và hành động của bổn tọa.



Trương Quảng gật đầu:



- Tại hạ không phủ nhận.



- Tiểu tử Nghĩ sao về những lời nói của Thẩm Mộc Cương và bổn tọa?



Nhìn thẳng vào ánh mắt Hắc y nhân chẳng chút e dè, Trương Quảng nghiêm giọng nói:



- Tại hạ không quan tâm đến những lời nói của tôn giá và Thẩm tiền bối. Trương Quảng chỉ muốn biết tôn giá có định giết tại hạ không mà thôi.



- Thế theo tiểu tử. . . Bổn tọa có nên lấy mạng tiểu tử hay không?



- Tôn giá đã hỏi thì Trương Quảng buộc phải trả lời. Tôn giá không nên chặt tuyệt đường sinh lộ của Trương Quảng.



- Vì lý do gì?



- Bởi vì Trương Quảng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng để tôn giá phải giết. Thứ hai nếu tôn giá cương quyết định chặn đường sinh lộ của tại hạ thì tôn giá có thể chết chung với tại hạ.



Một người có võ công cao thâm và tiếng tăm lừng lẫy khắp cõi Trung Nguyên như tôn giá chết chung với một tiểu tử vô danh chẳng có tiếng tăm gì . . . Không chừng tôn giá làm rạng danh tại hạ mà biến người thành kẻ hữu danh vô thực.



- Bổn tọa phải để ngươi sống ư?



- Tôn giá chỉ còn cách đó thôi.



Đôi chân mày của hắc y nhân Ẩn Tướng Ma Tôn nhíu lại:



- Để ngươi sống thì ngươi biết nhiều quá Nên bổn tọa buộc phải giết ngươi.



Hắc y nhân vừa nói vừa áp tay vào nhau.



Trương Quảng lắc đầu:



- Tôn giá hãy suy Nghĩ lại . . . trước khi hành sự lấy mạng của tại hạ, tôn giá hãy xem trong tay Trương Quảng có thứ gì.



Hắc y nhân nhìn xuống tay Trương Quảng.



Trong tay Trương Quảng là một quả cầu đen nhánh. Y buột miệng hỏi:



- Quả cầu trong tay tiểu tử là gì vậy?



- Tại hạ vốn không có võ công nên mới dày công chế tác quả cầu này. Uy lực của nó vô cùng khốc liệt một khi tại hạ kích hỏa nó trong vòng phạm vi mười trượug, cho dù tôn giá có thần công cái thế khinh công siêu phàm cũng không thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Tại hạ đặt cho nó cái tên thiên Lôi Tử." - Ngươi nói thật không?



- Lời nói của tại hạ rất thật.



- Nếu ngươi cho bổn tọa thấy uy lực của Thiên Lôi Tử bổn tọa sẽ cho ngươi sinh lộ - Ngoài sinh lộ của tại hạ còn có sinh lộ của Giáng Thể Ngọc.



- Người đòi hỏi quá. . . Tại sao ngươi lại lo cho nha đầu đó?



- Tại hạ hành y đạo thấy người phải cứu không thể khoanh tay đứng nhìn.



Hắc y nhân cười khẩy nói:



- Được bổn tọa sẽ cho nha đầu Thể Ngọc kia một sinh lộ nhưng trước tiên ngươi phải cho bổn tọa thấy uy lực của Thiên Lôi Tử.



- Tại hạ sẽ cho tôn giá thấy ngay đây.



Mời tôn giá tránh qua.
Trương Quảng lắc đầu:



- Huynh dùng nó chẳng được lợi ích gì.



cái huynh cần không phải là Thạch Linh Chi.



Nàng bẽn lẽn nhìn Trương Quảng:



- Vậy cái huynh cần là gì nào?



- Sau này có cơ hội huynh sẽ cho Thể Ngọc biết.



ánh hào quang lại loé lên lần nữa, Trương Quảng nói :



- Thể Ngọc giúp Trương Quảng hái Linh Chi nhé.



Nàng gật đầu:



- Huynh nói đi . . . Cần muội giúp gì nào?



Trương Quảng bước gần đến bên góc động cầm lấy ngọn đuốc to. Chàng đánh đá lửa nhóm cây đuốc rồi đặt vào tay Thể Ngọc - Chỉ cần Thể Ngọc rọi ngọn đuốc cho Trương Quảng thôi .



Nàng lo lắng nói:



- Trương huynh xuống dưới đó nguy hiểm lắm.



- Thể Ngọc yên tâm. . . Khi còn để chỏm, Trương Quảng đã leo trèo rồi.



Không sao đâu. Cho dù gặp được kỳ duyên của tạo hóa ban tặng thì cũng phải đối mặt với hiểm nguy. Chứ chẳng bao giờ có thứ gì cho không cả.



Nói rồi Trương Quảng bám vào dây leo từ từ thả chân lần xuống vực. Đứng trên bờ vực rọi ngọn đuốc cho chàng mà tim Thể Ngọc đập như trống trận.



Nàng nhìn xuống Trương Quảng Nghĩ thầm:



- Sao huynh ấy lại lo lắng cho mình như vậy?



Một viên cuội bất ngờ rơi khỏi vách đá tạo nên những thanh âm lộp cộp khiến Thể Ngọc càng lo lắng hơn. Nàng nói:



- Trương huynh . . . cẩn thận đó . . . Thể Ngọc cần huynh hơn cần Thạch Linh Chi.



- Thể Ngọc yên tâm . . . Trước khi chưa lấy được Thạch Linh Chi ta không để mất mạng đâu mà.



Nói như thế nhưng Trương Quảng phải mất non một canh giờ mới lần đến được Thạch Linh Chi. Chàng cẩn thận chờ cho



nó vụt phát ánh sáng mới ngắt lấy ra khỏi vách đá. Linh Chi vừa bị bứng ra khỏi vách đá thì cả một tảng đá to trên vách như thể bị bứng ra theo gốc Linh Chi vỗ vào ngực Trương Quảng.



Chàng chới với tuột tay rơi tõm xuống vực



Thể Ngọc chớp thấy, liền thi triển kinh công băng mình xuống vực sâu. Nàng vươn tay ôm ngang lưng Trương Quảng.



Rồi đề khí xoay tròn như chiếc bông vụ cắp theo Trương Quảng lướt lên bờ vực.



Chân nàng đã đứng trên bờ vực rồi mà vòng tay vâm ôm cứng lấy Trương Quảng. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, họ như thể nhập làm một trong sự im lặng. Thể Ngọc thấy rõ mồn một từng giọt mồ hôi trên trán chàng và ngược lại chàng nghe rõ từng nhịp tim của nàng



Thể Ngọc nói:



- Trương huynh...



Nàng chỉ nói được bấy nhiêu đã bẽn lẽn cúi mặt nhìn xuống.



Trương Quảng nhìn nàng gần như không chớp mắt. Mãi một lúc mới lên tiếng:



- Không có muội . . . Huynh đã chết.



Nàng ngẩng mặt lên nhìn. ánh thu nhãn của nàng lóng lánh bóng tình hướng vào mắt Trương Quảng. Đôi ngọc thủ của Thể Ngọc bất ngờ vòng qua cổ của Trương Quảng. Nàng thỏ thẻ nói:



- Nếu không vì Thể Ngọc huynh không gặp nguy hiểm này đâu. Huynh đã vì muội...



Sự im lặng nhanh chóng bao trùm hai người. Sự im lặng kia đã nói lên tất cả những điều mà hai người đang Nghĩ về nhau, cuối cùng thì Trương Quảng áp môi vào môi nàng.



Mặt Thể Ngọc nóng bừng, nhưng hai cánh môi thì lại hé mở tiếp nhận nụ hôn của Trương Quảng.



Lần đầu tiên nàng tiếp nhận mối giao cảm từ Trương Quảng, không khỏi thẹn thùng và e dè, nhưng ngoài cảm giác thẹn thùng và e dè đó lại là thứ cảm xúc rất ngọt ngào. Một thứ cảm xúc mà Thể Ngọc không thể nào ngờ tới được. Thứ cảm xúc lâng lâng đưa nàng vào miền hoang lạc đầy chất men lạ lùng.



Mặt nàng càng lúc càng nóng bừng bởi nụ hôn của chàng, trong khi trái tim nàng đập rộn rã hơn trong lồng ngực. Tất cả đã gieo vào trong nàng những cảm xúc vừa lạ lùng, vừa mênh mang.



Bất giác trong đầu nàng trỗi lên ý nghĩ:



- Phải chăng đây chính là lưới tình mà mẫu thân muốn mình phải tránh xa nó?