Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 22 : Con đường lưu manh dài đằng đẵng. .
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Hạ Dịch ở lại D thị không được mấy ngày, liền đặt vé máy bay về nhà.
Vì thế Hạ tiểu thụ liền rất buồn rầu, có cần phải đi vội như thế hay không nha, bắt anh ở lại thêm hai ngày cũng không chịu! !
“Em đã là lần thở dài thứ mười trong ngày hôm nay rồi.” Hứa Đình véo mũi cậu, “Không cho phép mày ủ mặt ê nữa, cười một cái coi!”
Hạ Mộ trải người trên giường, dùng hừ hừ biểu đạt bất mãn trong lòng.
“Đừng hừ nữa , qua hết năm anh đưa em đi giải sầu.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu.
“Đi đâu?” Hạ Mộ hứng thú.
“Nhật Bản.”
“Đâu cơ?” Hạ Mộ lật mình ngồi dậy.
“Nhật Bản.” Hứa Đình lập lại một lần nữa.
Hạ Mộ buồn bực, vì sao đột nhiên lại muốn đi Nhật Bản?
“Đi tẩy sạch vết thương trên lưng em.” Hứa Đình xoa nắn khuôn mặt của cậu, “Anh đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ rồi, trong khoảng thời gian này mà làm thì hiệu quả sẽ tốt hơn, còn kéo dài nữa sẽ lưu lại sẹo.”
Hạ Mộ sờ sờ lưng của mình, không nói gì.
“Tiểu phẫu mà thôi.” Hứa Đình ôm lấy cậu, “Đừng lo lắng.”
“Em mới không lo lắng.” Hạ Mộ ngẩng đầu hôn nhẹ hắn, “Anh thật tốt.”
Hứa Đình cười cười, cúi đầu cùng cậu cọ mũi.
…
Ăn xong cơm tối, Hứa Đình vốn tính toán chơi game cùng Hạ Mộ, nhưng mà máy tính còn chưa kịp mở, đã bị ba gọi đến thư phòng.
Hạ tiểu thụ ý đồ ghé vào cửa nghe lén, tiếc rằng hiệu quả cách âm của cửa gỗ thật sự quá tốt, cái gì cũng không nghe được, vì thế đành phải quay về phòng ngủ đọc truyện tranh, vừa đọc vừa thấp thỏm, sẽ không liên quan đến mình chứ?
Trong thư phòng, ba Hứa mới vừa rút ra một điếu thuốc, liền bị Hứa Đình ném vào thùng rác, “Sau này cai đi .”
“Nhà ngươi đã gây ra nhiều chuyện như thế không đi mà quan tâm, lại chạy tới quản ba ngươi hút thuốc?” Ba Hứa trừng mắt.
“Con có chừng mực.” Hứa Đình vịn bả vai lão cha nhà mình, “Ba cũng đừng quản , được không?”
“Con muốn làm như thế nào?” Ba Hứa hỏi.
“Bảo vệ thật tốt người con muốn bảo vệ, chỉ vậy mà thôi.” Đáp án của Hứa Đình rất đơn giản.
Một tiếng hai tiếng, cho đến tận mười hai giờ đêm, hai cha con mới từ thư phòng đi ra.
Hứa Đình như thường đi tắm, quay lại phòng ngủ liền thấy Hạ Mộ đang ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa ngáp liên tục vừa đọc truyện.
“Sao còn chưa ngủ?” Hứa Đình ngồi vào bên cạnh cậu.
“Muốn đợi anh về.” Hạ Mộ dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
“… Coi như thế đi.” Hứa Đình cười cười, “Bọn họ là vì điều tra xem, ‘bạn gái’ anh đưa về nhà rốt cuộc là ai.”
“Cho nên thật ra là nhằm vào anh mà tới ?” Hạ Mộ nhíu mày, “Ai mà có thể tò mò như vậy, rảnh rỗi.”
Hứa Đình nhướn mày, không nói gì.
“… Là cái người bạn gái thầm mến anh đi?” Hạ Tiểu Mộ đột nhiên phản ứng lại, sau đó chua xót.
Hứa Đình ngầm thừa nhận.
“Cô ta thật đáng ghét!” Hạ Mộ bĩu môi.
“Là rất đáng ghét, nhưng mà gia đình của cô ta càng thêm đáng ghét.” Hứa Đình nhìn Hạ Mộ, “Cô ta tên Vương Tư Tiệp, là con gái của Vương Vũ Hằng.”
“Cái gì?” Hạ Mộ khiếp sợ, quả táo cắn được một nửa rớt xuống đất.
Vương Vũ Hằng… Con gái của gã?
“Cô ta có lẽ không biết Vương Vũ Hằng từng bắt cóc em, nhưng mà anh khẳng định hai cha con bọn họ không phải người tốt gì.” Hứa Đình vuốt tóc Hạ Mộ, “Anh bây giờ còn thiếu một ít chứng cớ, không thể đánh rắn động cỏ, cho nên trong khoảng thời gian này em cố gắng ít đi ra ngoài, được không?”
“Vậy anh có thể bị nguy hiểm hay không?” Hạ Mộ vô cùng lo lắng, “Nhà họ Vương xấu xa như vậy, nếu bọn gã biết em ở đây, nhất định sẽ lại làm ra chuyện đê tiện.”
“Bọn gã không dám.” Hứa Đình nửa đùa nửa nghiêm túc, “Đừng quên, chồng em là xã hội đen.”
“Nhưng mà —— ”
“Không cần nhưng mà.” Hứa Đình cắt đứt cậu, “Anh cho em biết chuyện này, không phải để cho em lo lắng, mà là muốn em hỗ trợ.”
“Em có thể giúp đỡ cái gì?” Hạ Mộ thật bất ngờ.
“Vào lúc thích hợp, anh có thể cần em và Vương Vũ Hằng gặp mặt.” Hứa Đình xoa xoa gương mặt của cậu, “Bác sĩ nói thân thể em đã sắp không có vấn đề gì lớn rồi, nhưng mà anh vẫn rất lo lắng, cho nên sớm chút nói cho em biết, cũng để cho em có chuẩn bị.”
Hạ Mộ cắn cắn môi dưới, không nói gì.
“Có thể không?” Hứa Đình nhỏ giọng hỏi.
Hạ Mộ do dự một chút, sau đó mạnh gật đầu.
“Bảo bối không cần sợ hãi.” Hứa Đình đưa tay ôm lấy cậu, “Anh sẽ bảo vệ em.”
“Em mới không sợ.” Hạ Mộ ôm thắt lưng hắn, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không còn sợ cái gì hết!
Mẹ Hứa đứng ở cửa rơi lệ, có cần yêu nhau như vậy không… Là đang đóng phim sao? !
END 22.
__________________________
“thịt” đến bên miệng rồi còn “rơi” =)))
Ta nói a Hứa tiểu tiểu công, nhà ngươi làm ta từ giờ sẽ rất băn khoăn mỗi khi dùng nha đam đắp mặt nạ 囧