Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 21 : Con trai lớn không thể giữ trong nhà . .
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Hạ Mộ từ nhỏ đến lớn thường xuyên bị bệnh, uống thuốc cũng sắp uống ra kháng thể, một trận sốt tận ba ngày vẫn chưa khỏe.
Hứa Đình rất lo lắng, chẳng qua Hạ Mộ thấy mình thật không sao cả, trừ bỏ đầu có chút choáng váng không có khẩu vị gì ra, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng.
Hạ tiểu thụ sinh bệnh ủ rũ lại không tinh thần, mẹ Hứa trông thấy tình mẫu tử lại đại phát, sáng sớm liền ra ngoài mua dược liệu mua xương sườn, khi trở về đi qua tiệm hoa quả ở tiểu khu, lại đi vào chọn lấy một túi cam đỏ mọng.
“Bà Hứa, loại này rất chua, cam vàng kia sẽ ngọt hơn một chút.” Chủ tiệm và mẹ Hứa rất hay nói chuyện, vì thế hảo tâm nhắc nhở.
“Tôi biết, con dâu thích ăn chua.” Mẹ Hứa rất đắc ý khoe ra.
Là con dâu nga, con dâu rất đẹp!
“A, chúc mừng chúc mừng.” Chủ cửa hàng hoa quả rất giật mình, vội vàng lại tặng cho bà mấy quả táo đỏ.
Mẹ Hứa vui tươi hớn hở, bao lớn bọc nhỏ trở về nhà, đi hầm canh cho con dâu!
Chủ tiệm rất cảm khái, bà Hứa thật là một người tốt.
“Bà chủ, làm phiền bọc cho tôi một giỏ quả.” Một người nam nhân đi vào tiệm.
“Được được.” Chủ tiệm tay chân rất nhanh nhẹn, vừa bọc vừa ngân nga điệu hát dân gian, thuận miệng hỏi ngài đi thăm người thân a?
“Đúng, tôi đến Hứa gia.” Nam nhân gật đầu.
Tiểu khu này họ Hứa chỉ có một nhà, chủ quán vui mừng: “Đúng a đúng a, con dâu nhà đó gần đây mang thai, đúng là nên đi thăm… Bà Hứa vừa ở chỗ này của tôi mua cây nho dữu, ngài nếu sớm đến một phút, nói không chừng có thể gặp được.”
“Bà Hứa chính mồm nói với bà ?” Nam nhân nghe vậy có chút kinh ngạc, cũng rất mau liền điều chỉnh lại, “Lần trước bọn tôi gặp gỡ, bà ấy vẫn giữ bí mật.”
“Đây là chuyện tốt a, đương nhiên phải thừa nhận.” Chủ tiệm cười hì hì đưa cái giỏ quả cho y, “Tổng cộng một trăm tám mươi đồng.”
“Bà Hứa còn nói cái gì khác hay không?” Người kia vừa trả tiền vừa hỏi.
“Không có.” Chủ tiệm lắc đầu, còn đang tìm tiền lẻ, người đến đã xách theo đồ đi ra ngoài.
“Ai ai tiên sinh!” Chủ tiệm giơ hai mươi đồng chạy ra ngoài tiệm, “Tiền lẻ của ngài, còn có a, Hứa gia không ở bên đó, ngài đi ngược rồi!”
Chiếc xe con màu trắng lao thẳng đi, để chủ tiệm đáng thương ở lại tại chỗ.
“Thiệt là.” Chủ tiệm lắc đầu, nhấc một băng ghế nhỏ ngồi ở cửa tiệm, vừa phơi nắng vừa chuẩn bị chờ vở kịch hay, xem đi xem đi, không quá 20 phút, hắn nhất định quay lại!
Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trong quán tích tắc, nửa giờ một giờ, ba giờ sau, xe con màu trắng vẫn không xuất hiện.
Chủ tiệm chờ đến ngáp mấy cái, rõ ràng đã đi nhầm đường a, sao không trở lại chứ…
…
Mà ở trong phòng bếp Hứa gia, Hạ Mộ đang đứng ở cạnh nồi nuốt nước miếng, thường thường còn muốn mở nắp nồi nhìn nhìn.
“Mẹ, dược liệu này của mẹ cũng lấy quá nhiều đi?” Hứa Đình dùng thìa khuấy khuấy đáy nồi, cảm thấy có chút kinh sợ, đừng có lại ăn rồi phun máu mũi a!
“Mi thì biết cái gì!” Mẹ Hứa túm Hạ Mộ đến bên cạnh mình, khua tay đuổi thằng con mình đi ra ngoài.
“Mẹ đừng cho em ấy ăn ra tật xấu gì đó.” Hứa Đình dở khóc dở cười.
“Mi bị ta ép ăn nhiều năm như vậy, cũng không thấy sinh ra tật xấu nào a.” Mẹ Hứa trừng mắt, Hứa tiểu công lập tức bị chặn đứng, sự thật thắng biện luận, mình có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, mẹ tuyệt đối là người có công số một.
“Anh đi ra ngoài đi đi ra ngoài đi.” Hạ Mộ cũng rất không lương tâm khua tay với Hứa Đình, hớn hở nhận lấy chén canh trong tay mẹ Hứa.
“Cười cái gì?” Hứa Đình nhướng mày.
“Nghe nói con gái nhà họ Vương có ý với cậu?” Hạ Dịch có chút hăng hái.
Sắc mặt Hứa Đình nháy mắt có chút trầm.
“Đừng để ý.” Hạ Dịch nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Nhóc con quý giá nhất bị cậu lừa mất rồi , tôi dù sao cũng muốn tra một chút bối cảnh của cậu… Cám ơn cậu đã chăm sóc nó cẩn thận như vậy.”
“Lần sau không được như vậy nữa.” Vẻ mặt Hứa Đình dịu đi một chút.
“OK, lần sau không như vậy nữa.” Hạ Dịch nghiêm trang giơ tay, “Nếu không có chuyện gì nữa, tôi muốn về nghỉ ngơi.”
Hứa Đình gật đầu, đi theo anh đến phòng bên, bế Hạ Mộ về trên giường mình.
Hạ Dịch lặng lẽ dựng thẳng ngón giữa, quỷ hẹp hòi!
Hạ tiểu thụ ngủ vô cùng say, hoàn toàn không biết mình thân ở nơi nào, còn đang ôm gối đầu cọ đến cọ đi, vui vẻ chảy nước miếng.
Hứa Đình ôm cậu vào trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ cậu.
Bộ dạng đáng yêu như thế, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho người khác trông thấy được, cho dù là anh trai ruột cũng không được!
“Anh…” Hạ Mộ mơ mơ màng màng gọi.
Ánh mắt Hứa tiểu công nheo lại, bấm lên cái mông của cậu một cái không nhẹ không nặng.
“A…” Miệng Hạ Mộ chu lên, “Người xấu!”
Chơi vui như vậy a? Hứa Đình vui vẻ, một tay chống đầu ở bên cạnh cậu hỏi, “Ai là người xấu?”
“Hạ Dịch!” Hạ tiểu thụ rất phối hợp.
“Vậy Hứa Đình thì sao?”
Hạ Mộ cau mày suy tư một chút, sau đó nói: “Lưu manh!”
Hứa tiểu công nghe vậy thực bạo phát, còn cho rằng cậu muốn nói mình cao lớn uy mãnh anh tuấn đẹp trai!
Cái gì cũng còn chưa làm, làm sao lại thành lưu manh chứ?
Hứa Đình chọc chọc khuôn mặt của cậu lại véo véo mông cậu, cảm thấy còn chưa trút được giận, vì thế vạch cổ áo ngủ ra, in xuống cái cổ trắng nõn của cậu mấy quả ô mai hồng hồng, mới thoả mãn ôm cậu ngủ.
…
Sáng hôm sau, Hạ Mộ sau khi thức dậy rất buồn bực, vì sao sau đó lại có cảm giác thay đổi phòng, sẽ không phải lại mộng du chứ? !
“Anh bế em qua.” Hứa Đình đứng ở cửa WC, ngậm bàn chải đánh răng giải thích.
Hạ Mộ nện nện gối đầu, mình là heo sao, vì sao một chút cũng không nhớ rõ chuyện này!
“Mộ Mộ.” Hạ Dịch ở phòng ngoài hỏi, “Dậy chưa?”
“Đến đây.” Hạ Mộ đứng lên đi mở cửa, cổ áo ngủ rộng rãi cúi trễ xuống bả vai, lộ ra dấu vết màu hồng mập mờ.
Vì thế Hạ Dịch vừa thấy liền vô cùng thương cảm, con trai lớn không thể giữ trong nhà, năm đó bé con giống như chú mèo nhỏ quấn quít lấy mình làm nũng kia, đã hoàn toàn trưởng thành bị người ta lừa mất rồi…