Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 34 : Có em là đủ rồi . .
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Thời gian một tháng qua đi rất nhanh, chẳng qua Hứa Đình cũng không có để Hạ Mộ quay về trường học, mà là giúp cậu kéo dài kỳ nghỉ. Dù sao Hạ Mộ là sinh viên ngành nghệ thuật, đi học vốn thực hành nhiều hơn lý luận, huống hồ người ta lại ngoan ngoãn, cho dù ở nhà mỗi ngày cũng đều đọc sách, còn có thể chủ động hỏi bạn học bài vở, cũng không thiếu sót gì quá nhiều, thông qua kỳ thi cuối kỳ là không thành vấn đề.
Quan trọng hơn là, Vương Vũ Hằng bây giờ vẫn chưa giải quyết được, làm sao có thể yên tâm để một mình Hạ Mộ quay về.
“Nhưng mà anh thì sao, cũng không đi học giống em sao?” Hạ Mộ rất áy náy.
“Đồ ngốc, anh năm tư rồi, vốn là trong kỳ thực tập.” Hứa Đình cười giúp cậu buộc lại khăn quàng cổ, nhẹ nhàng búng vào trán của cậu, “Đi thôi.”
“Không cho cậu đi!” Tiêu Trạch đứng ở cửa giận dữ, “Lúc làm trị liệu phải tôn trọng lời dặn của bác sĩ, có biết cái gì gọi là lời dặn của bác sĩ hay không? !”
“Không biết.” Hứa Đình trả lời rất rõ ràng, kéo Hạ Mộ đi thẳng ra cửa, chẳng thèm liếc Tiêu Trạch một cái.
Bác sĩ Tiêu tức giận mắt trợn trắng, nói chuyện với tên mù y học quả thật là không còn lời nào để nói.
“Em có thể đi một mình.” Hạ Mộ quay đầu lại nhìn Tiêu Trạch, sau đó do dự mà mở miệng với Hứa Đình.
Hứa Đình cười cười, vẫn rất cố chấp giúp cậu mở cửa xe: “Cùng nhau.”
Tiêu Trạch tuy là bạn tốt của mình, nhưng lại là cái thằng bạn không có tiết tháo (*), làm sao có thể để lão bà xinh đẹp như vậy ở một mình với y —— cho dù chỉ bị sờ một ngón tay một chút, đó cũng là tuyệt đối không được !
(*) tiết tháo : Chí khí cương trực và trong sạch
“Cậu dứt khoát đừng làm gì nữa, 24 giờ cứ dán vào người cậu ta là được rồi.” Tiêu Trạch theo ở phía sau phỉ nhổ.
“Lái xe.” Hứa Đình lười phản ứng lại y.
Tiêu Trạch hộc ba ngụm máu, tại sao lại có bác sĩ tâm lý uất ức bản thân như mình vậy, bảo đến là đến đuổi đi là đi, ý kiến khám và chữa bệnh bị coi thường, còn bị kéo tới làm tài xế! Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, dường như không chỉ có mỗi mình mình, từ lúc Hứa Đình yêu đương tới nay, tất cả anh em xung quanh gần như đều từng bị hắn gọi đến làm tráng đinh. (cu ly =]]]])
Trong lòng bác sĩ Tiêu nghẹn nín, biết tình cảnh của mọi người cũng không tốt, mình cũng an tâm hơn .
Từ kính chiếu hậu nhìn Hạ Mộ, bác sĩ Tiêu nhịn không được lại âm thầm cảm khái, có thể khiến cho Hứa Đình thật lòng khoét tim nâng niu trong tay như vậy, cũng không phải người bình thường…
Xe rất nhanh đã chạy đến vùng ngoại thành, ba người sau khi dừng xe, liền đi tới một cái nhà máy bị bỏ hoang, nước sơn trên tường ở hành lang loang lổ, trên trần nhà còn có các cột xi măng và dây điện cũ kĩ.
“Cái nơi quái quỷ gì vậy.” Hứa Đình nhíu mày, cũng may là mình theo tới , nơi này cũng quá âm u mà .
“Đi xuống dưới này, có ba gian tầng hầm.” Tiêu Trạch đẩy một cánh cửa ra, quay đầu nhìn Hạ Mộ, “Một cái bên trong đó có một quả bóng rổ, đi tìm nó đi.”
Hạ Mộ nhìn thấy cầu thang tối đen, trong lòng có chút rụt rè.
“Đừng sợ.” Hứa Đình tuy rằng không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn không đến nỗi cưng chiều quá mức độ, nếu em ấy không vượt qua được cửa ải này, vậy cả đời cũng không thể thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu.
Hạ Mộ cắn cắn môi, do dự mà buông tay Hứa Đình ra.
“Không sao, căn phòng không loạn cũng không khó tìm, còn có đèn cảm ứng.” Tiêu Trạch cổ vũ cậu.
“Ngoan, anh sẽ trông coi ở đây.” Hứa Đình hôn nhẹ lên trán cậu, “Cố lên.”
Hạ Mộ gật gật đầu, lấy dũng khí chậm rãi đi xuống.
Kéo chăn ra chui vào, đem cái thân mình kia kéo vào trong lòng.
Hạ Tiểu Mộ cứng người một chút, sau đó rất phối hợp xoay người, vươn tay ôm lấy hông của hắn.
“Bảo bối.” Hứa Đình xoay người đè cậu, trong thanh âm có chút hưng phấn mơ hồ cùng không xác định, “Có thể chứ?”
“Tắt đèn đi… Anh, nhẹ nhàng một chút.” Tai Hạ Mộ nóng lên, thanh âm nhỏ đến gần như nghe không được.
Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị chặn lại.
Bóng đêm như nước, gió nhẹ thổi qua tấm rèm, tiếng rên rỉ trầm thấp hỗn loạn trong phòng.
Lúc gần sáng, Hạ Mộ mệt đến xụi lơ, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Hứa Đình đạt được ước muốn, ôm lão bà trần trụi vào trong ngực, cuộc đời thỏa mãn tới cực điểm.
“Mộ Mộ.” Hứa Đình nhỏ giọng gọi cậu.
Hạ Mộ nhắm mắt lại, lười biếng đáp một tiếng.
“Thoải mái không?” Hứa Đình rất mặt dày hỏi.
Hạ Mộ không trả lời, hô hấp đều đều lại kéo dài.
Hứa Đình bật cười, bất kể là giả vờ ngủ hay là thật sự ngủ, loại phản ứng này… Thật đúng là đáng yêu không chịu được.
Một đêm mộng đẹp sau khi hai người thức dậy, trong phòng ăn sớm đã dọn xong điểm tâm thơm ngào ngạt.
“Mẹ?” Hứa Đình thật bất ngờ, “Hai người trở về sao cũng không nói cho con biết, để đến sân bay đón a.”
“Cũng không phải trẻ con mà.” Mẹ Hứa cười dọn xong chén đĩa, “Vốn tính là ở nhà bà nội thêm mấy ngày nữa, đáng tiếc ba của con có việc, cho nên đành phải về trước thời hạn.”
“Để con làm cho.” Hạ Mộ rất nhu thuận, hỗ trợ bày bát đũa.
Mắt mẹ Hứa ngắm ngắm, ngắm đến hai quả ô mai hồng hồng trên cổ con dâu.
Vì thế vô cùng vừa lòng.
Hứa Đình ở một bên buồn rầu bóp trán, nếu không… quàng khăn cho lão bà đi?
END 34.
__________________________
phản đối ăn bớt H >//////////< Vây cá : Yoshinoya (cơm thịt bò) : Cá mực nướng : cái tên món này làm nhớ đến tên Cá Mực Nướng trong bộ ‘Võng du chi tiểu nương tử thân cá chủy tiên’ –> một trong những bộ võng du mình thích nhất =p~~~
Lẩu cay :
Vịt om nấu miến :