Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 7 : Nhà gỗ nhỏ . .

Ngày đăng: 10:25 18/04/20


Nghiêm chỉnh xem hết bộ phim, Hạ Mộ cảm thấy điều hòa của rạp chiếu phim này hơi thấp, phía sau lưng lạnh buốt!



Sau khi về đến nhà đã là đêm khuya, Hạ Mộ ngồi xếp bằng ở trên giường Hứa Đình, mắt lấp lánh cùng hắn trò chuyện.



“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.” Hứa Đình ngáp.



“Tôi không buồn ngủ.” Hạ Mộ lắc đầu.



“Tôi buồn ngủ.” Hứa Đình nằm xuống liền ngủ.



“… Vậy tôi về phòng.” Hạ Mộ chậm rì rì xuống giường.



“Nếu không để ý, ở lại nơi này của tôi ngủ một đêm đi.” Hứa Đình xê dịch sang một bên, “Phòng của cậu sát đường, đêm nay có lễ hội âm nhạc ngoài trời, ầm ĩ.”



“Được!” Hạ Mộ mắt sáng lên, nhanh chóng lết tiến vào trong chăn Hứa Đình.



Bên cạnh có người, bóng ma phim kịnh dị mang đến cũng tan đi chút, Hạ Mộ rất nhanh liền vù vù ngủ.



Hứa Đình thật cẩn thận xoay người, cúi đầu nhìn cậu.



Dưới ngọn đèn hôn ám, ngũ quan của Hạ Mộ tinh xảo lại hoàn mỹ, sạch sẽ không mang một tia tạp chất.



Nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn không đề phòng của cậu, Hứa Đình vươn ngón tay ra, cách không gõ gõ trên mũi cậu .



Rõ ràng chính là một người rất được, nhưng tại sao nghe đồn về cậu, đều khó nghe như vậy?



Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộ sau khi tỉnh lại liền phát hiện, chính mình cả người đều vắt ngang trên giường, chân vừa vặn đạp đến sườn mặt của Hứa Đình.



Chột dạ điều chỉnh tốt tư thế ngủ, Hạ Mộ ôm chăn âm thầm vui mừng, may là mình tỉnh trước!



Phía sau truyền đến thanh âm sột soạt, sau đó đầu của mình đã bị xoa nhẹ.



“Sớm.” Hứa Đình ngáp.



“Sớm.” Hạ Mộ xoay người, ở trong chăn nhẹ cọ, bộ dạng lười biếng giống như chú mèo nhỏ, hai má ửng hồng.



Vì thế Hứa tiểu công đột nhiên cũng có chút miệng đắng lưỡi khô.



Để báo đáp Hứa Đình đã thu lưu và giúp đỡ, Hạ Mộ chủ động yêu cầu mua bữa sáng, khi đi qua quảng trường tò mò hỏi một câu, mới biết được tối hôm qua hoàn toàn không có cái gì lễ hội âm nhạc ngoài trời!



Cho nên, là anh ta nhìn ra mình xem xong phim ma không dám ngủ, cho nên mới chủ động kiếm cớ thu lưu mình?



Hạ Mộ nhất thời mặt đỏ bừng, ngay cả cái lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.



Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cảm giác được người quan tâm, thật sự rất tốt.



Sau khi ăn xong bữa sáng, Hứa Đình bắt đầu thu dọn hành lý, Hạ Mộ sửng sốt, đứng ở cửa ngốc ngốc nhìn hắn: “Anh muốn dọn đi sao?”



“Không phải, sắp mồng một tháng mười (quốc khánh TQ) rồi , tôi về nhà một chuyến.” Hứa Đình quay đầu nhìn cậu, “Cậu thì sao?”



“… Tôi sẽ ở lại đây, đâu cũng không đi.” Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra.



“Có muốn đi cùng tôi không?” Hứa Đình não vừa nóng lên, không hiểu tại sao lại nói ra những lời này.



“Tôi có thể sao?” Hạ Mộ ngoài ý muốn, trong mắt đã có chút kinh hỉ.



“Đương nhiên.” Hứa Đình cười cười, “Tôi đưa cậu đi biển bắt hải sản ăn hải sản.”



“Được a.” Hạ Mộ cười mắt đều híp lại, “Cám ơn học trưởng!”
Hạ Mộ sợ nhất bị buồn, vì thế vừa cười vừa giãy dụa trốn xung quanh, lại bị Hứa Đình dễ dàng đặt ở dưới thân.



“Sau này còn dám loạn ra ngoài, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn.” Hứa Đình hung thần ác sát uy hiếp.



Hạ Mộ cắn môi dưới, vẻ mặt có chút xấu hổ, hai má cũng có chút hồng.



Hứa Đình sửng sốt, mới phát giác tư thế hai người thật sự là rất mờ ám.



Chỉ là bản thân mình tựa hồ… Có chút không muốn đứng dậy.



Tầm mắt không tự chủ được rơi xuống trên cánh môi mỏng của cậu, màu hơi nhạt, hình dạng hơi hơi vểnh lên, giống như là bánh pudding bóng loáng mê người.



Chỉ cần thoáng cúi đầu một chút, là có thể…



Hứa Đình như là bị mê hoặc, không tự chủ được nghĩ muốn hôn cậu, chỉ là còn chưa kịp đụng tới, người đã bị Hạ Mộ đẩy ra.



“Cái kia, đã muộn rồi.” Hạ Mộ nói năng lộn xộn, tầm mắt cũng không biết nên đặt chỗ nào, ” Anh anh, trở về đi.”



Lời nói ra mới phát hiện, đây căn bản là phòng của Hứa Đình.



Hạ tiểu thụ vô cùng lúng túng, xỏ dép lê đầu cũng không quay lại chạy ra cửa.



Hứa Đình lần này không cười cậu thất thố, bởi vì mình so với cậu ấy càng thất thố hơn.



Nằm ở trên giường, trong lòng toàn là bộ dạng Hạ Mộ vừa rồi đỏ mặt.



Nếu như mình hôn xuống, kết quả sẽ là như thế nào?



Trong phòng ngủ cách vách, Hạ Mộ rất ngu ngốc dán mặt trên kính để hạ nhiệt.



Vừa rồi là tình huống gì vậy?



Vừa nghĩ tới bản thân thiếu chút nữa cùng một người nam nhân hôn môi, Hạ Mộ đã cảm thấy cả người sắp ngạt thở rồi.



Sáng sớm hôm sau, hai người đều lòng hiểu mà không nói, đồng thời làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.



Kỳ thật vốn là nên cái gì cũng chưa phát sinh! Hạ Mộ tự mình an ủi, trộm nhìn Hứa Đình, kết quả phát hiện hắn đang vẻ mặt phức tạp nhìn mình, nhất thời một miếng bánh mì nghẹn ở cổ họng, mặt đỏ bừng ho khan.



Hứa Đình ở trong lòng thở dài, đưa cho cậu một ly sữa ấm.



Trong nháy mắt nhận cái ly, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Hạ Mộ như là bị lửa đốt, vội vàng rụt tay lại.



Ly sữa rơi trên mặt đất, bắn tung tóe khắp nơi.



Hạ Mộ cuống quýt xin lỗi, ngồi xổm trên mặt đất lấy khăn lau.



“Buổi chiều tôi đưa cậu về đi.” Hứa Đình ngồi xổm bên cạnh cậu mở miệng.



Hạ Mộ tay dừng lại một chút, tùy tiện “Ừm” một tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.



Hứa Đình cười khổ, sao lại dọa thành như vậy?



END 07.



______________________



Bánh pudding :