Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 8 : Bên nhau! . .

Ngày đăng: 10:25 18/04/20


Lúc hai giờ chiều, phía chân trời đầy mây đen, mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến.



Cho dù Hạ Mộ lớn lên từ nhỏ ở trong đất liền, cũng có thể nhìn ra lúc này không thích hợp ra biển, vì thế đành phải ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem TV.



Gần như trong nháy mắt, bầu trời đã bị tia chớp xé ra, mưa tầm tã như trút nước ào ào rơi trên cửa kính, tiếng gió cùng với tiếng sóng biển, Hạ Mộ nghe mà kinh hồn bạt vía.



“Loại thời tiết này ở trên biển rất bình thường.” Hứa Đình bưng cho cậu một khay hoa quả, “Hết mưa thì tốt rồi.”



“Uhm.” Vẻ mặt Hạ Mộ có chút mất tự nhiên.



Không khí xấu hổ như vậy, đồ ngốc cũng có thể cảm giác được, Hứa Đình ở trong lòng thở dài, đặt khay đựng trái cây xuống đứng lên: “Tôi lên trên lầu đọc sách, có việc thì gọi tôi.”



Hạ Mộ gật gật đầu, tay chân không được tự nhiên cũng không biết nên đặt chỗ nào.



Tuy rằng rất muốn làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn vào mắt Hứa Đình, đầu óc liền trống rỗng, trong lòng toàn là hình ảnh đêm qua mình và anh ta nhìn nhau.



Nếu Hứa Đình tối hôm qua hôn xuống, mình đại khái… Sẽ không quá tức giận đi?



Sau khi đưa ra kết luận này, Hạ tiểu thụ sụp đổ rồi .



Nếu bản thân mình chán ghét anh ta, mọi chuyện liền dễ giải quyết hơn.



Nhưng vấn đề chính là, mình không chỉ không ghét Hứa Đình, ngược lại, còn có một chút thinh thích, một chút hâm mộ, một chút cảm kích.



Thích bộ dạng anh ấy cười rộ lên, hâm mộ tính cách vui vẻ vô tư của anh ấy, cảm kích anh nguyện ý làm bạn bè với mình.



Bởi vì muốn quý trọng, cho nên mới không biết phải làm sao.



Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thấy bên ngoài sắc trời đã buông tối, bão táp nhưng vẫn là không có dấu hiệu ngừng lại.



Hạ Mộ càng nghĩ càng loạn, vì thế đứng lên muốn đi chung quanh một chút.



Nhà gỗ rất lớn, Hạ Mộ nhìn trái nhìn phải, bất tri bất giác đi đến tầng nóc, đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ngọn hải đăng xa xa như ẩn như hiện.



Cũng không biết trận mưa này khi nào thì mới có thể ngừng.



Hạ Mộ thở dài, xoay người muốn quay về, toàn bộ đèn trên ban công lại tắt phụt một cái.



“Hứa Đình!” Hạ Mộ trong lòng cả kinh, không tự chủ gọi một tiếng.



Không có người trả lời, Hạ Mộ sờ soạng vào phòng, dựa vào tường chậm rãi đi đến cửa.



Bốn phía yên tĩnh, căn phòng xa lạ, tầm nhìn tối đen.



Bất giác, trong đầu bắt đầu hiện lên từng đoạn từng đoạn ác mộng, những cái đó vốn cho rằng đã quên hẳn rồi, giờ phút này toàn bộ hiện ra rõ nét.



Muốn chạy trốn, trong hoảng loạn lại bị cái gì đó dưới chân vấp ngã.



Nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến lấn át đau đớn, Hạ Mộ ôm lấy đầu, ngồi xổm vô thức ở góc tường.



Trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, sau đó liền có ánh sáng chói mắt chiếu lại đây, Hạ Mộ hoảng sợ trừng to mắt, gần như điên cuồng thét chói tai.



“Tiểu Mộ cậu làm sao vậy?” Hứa Đình bị cậu hét một cái sợ tới mức hồn phi phách tán.



Hạ Mộ vô thức nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trống rỗng có chút dọa người.



“Tiểu Mộ.” Hứa Đình ngồi xổm bên cạnh cậu, “Cậu không sao chứ?”



Sau khi thấy rõ ràng người đến là ai, môi Hạ Mộ run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.



Kế tiếp trong nháy mắt, Hứa Đình liền bị cậu sống chết ôm lấy.



Cảm giác toàn thân cậu đều đang phát run, Hứa Đình nhíu mày, mất điện tuyệt đối không có khả năng dọa cậu ta thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hứa Đình vẫn không hỏi ra miệng, chỉ ôm cậu đi xuống lầu.


Thân em gái cô ấy! Hạ Mộ nổi trận lôi đình, đó là người của lão tử!



Kết quả của tuyển cử không hề bất ngờ, Hứa Đình dương dương đắc ý, đứng ở trên đài nháy mắt mấy cái với Hạ Mộ.



Hừ! Lỗ mũi Hạ mến mộ hướng lên trời, tên nam nhân bán đứng nhan sắc!



“Tiểu Mộ.” Hoạt động mới vừa chấm dứt, Hứa Đình liền gọi điện thoại cho Hạ Mộ.



“Làm sao?” Hạ Mộ hung hăng.



“Sao lại hung như vậy?” Hứa Đình dở khóc dở cười, “Anh cho rằng em muốn chúc mừng anh.”’



Hạ Mộ hừ hừ.



“Được rồi, biết em đang khó chịu cái gì.” Hứa Đình còn cách di động hôn nhẹ cậu, “Ngoan, trước đến quán cơm chúng ta thường đi chờ anh, anh lập tức tìm cơ hội chuồn ra.”



“Vì sao phải chuồn ra?” Hạ Mộ không hiểu ra sao cả.



“Một đám người đang chờ làm chúc mừng cho anh, mặc kệ không được.” Hứa Đình giải thích.



“Vậy anh đi đi a.” Hạ Mộ chua.



“Loại thời điểm này, đương nhiên phải ở cùng vợ.” Hứa Đình cười, “Nghe lời, gọi món ngon chờ anh.”



Trên mặt Hạ Mộ khinh thường, trong lòng sủi bọt sung sướng.



Cái tên Hứa Đình được rất nhiều người thích kia, là của một mình mình !



Gần trường học có một hiệu cơm tư nhân, là nơi hai người thường đến.



Bánh phở chưng thịt cùng canh bí đỏ, đều là hương vị Hứa Đình thích nhất.



“Tiểu Mộ.” Thẳng đến nửa giờ sau, Hứa Đình mới mở cửa thở hổn hển.



“Trên mặt có vết son môi!” Hạ Mộ trực tiếp chỉ thẳng hắn.



“Đâu nào, làm sao có thể.” Hứa Đình buồn cười, sáp qua cắn má của cậu một ngụm.



Hạ Mộ cười tránh đi, cùng hắn đùa giỡn.



Ăn xong bữa cơm, hai người tay trong tay, dọc theo con sông chảy quanh thành phố, đi về nhà.



Ven con sông là một khoảng tường thành cổ đại loang lổ, không hề hòa hợp với phồn hoa thành thị, nhưng cũng rất nặng hơi thở lịch sử.



Tường thành khiếm khuyết, tà dương mênh mông, dương liễu đón gió, còn có Hạ Mộ bên cạnh, Hứa Đình hoảng hốt, tự dưng cảm thấy một màn này thật sự quá quen thuộc.



Giống như thật lâu trước kia, mình cũng từng cùng cậu ấy dắt tay đi như vậy, cùng nhau nhìn tịch dương xa xôi, mỉm cười nhẹ nhàng.



“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hạ Mộ tò mò hỏi hắn.



Hứa Đình cười lắc đầu, nắm tay cậu càng chặt.



Anh nghĩ, có thể gặp được em, thật tốt.



END 08.



________________________



Ngọt quá đê ~~~ ≧◡≦



Bánh phở chưng thịt :



Canh bí đỏ :



Cảnh hai bạn trẻ nắm tay nhau đi bộ về nhà quanh con sông có hàng liễu đại khái giống như thế này : lỡng mợn =3=