Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 9 : Có ẩn tình khác .
Ngày đăng: 10:25 18/04/20
Ở trong lòng Hạ Mộ, Hứa Đình quả thực có thể nói là hoàn mỹ, cho nên Hạ tiểu thụ cũng rất buồn bực, bản thân mình đến tột cùng là dẫm phải cái vận cứt chó gì, lại có thể nhặt hắn về nhà?
“Lúc trước anh đã từng yêu chưa?” Hạ Mộ thực nghiêm túc hỏi hắn.
“Chưa.” Hứa Đình lắc đầu.
“Vậy tình một đêm?” Mắt Hạ Mộ nheo lại.
“Cũng không có.” Hứa Đình buông lỏng, “Trừ em ra ai anh cũng chưa chạm qua.”
“Vì sao?” Hạ Mộ rất không hiểu.
“Cái gì gọi là vì sao, chẳng lẽ em hi vọng anh từng có tình một đêm?” Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi, “Lão tử yêu cầu rất cao có được hay không?”
Mắt Hạ Mộ tỏa sáng, nói như vậy, mình là kết quả của yêu cầu cao?
Hứa Đình nhìn vẻ mặt cười ngốc của Hạ Mộ, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, kỳ thật ngay cả mình cũng nghĩ không thông, vì sao cố tình lại cứ thích cái tên biệt nữu tạc mao lại nóng nảy này.
“Kỳ thật em cũng có rất nhiều khuyết điểm…” Hạ Mộ cảm thấy mình hẳn là nên khiêm tốn một chút.
“Anh biết!” Ngữ khí Hứa Đình phẫn hận.
Hạ Mộ bị hắn trợn mắt, chả trách, chưa từng yêu đương, không biết lựa lời mà nói!
..
Mùa đông ở thành phố này rất lạnh, ngày đầu năm mới vừa qua mà đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, trước kỳ nghỉ đông, mặt đường đã lạnh tới mức kết băng.
Hạ Mộ sợ nhất lạnh, ho khan hơn mười ngày vẫn không thấy đỡ hơn, cổ họng cũng sắp khản đặc .
Hứa Đình thấy cậu tiêm thuốc cũng như không, dứt khoát tự mình tìm phương thuốc cổ truyền, mỗi ngày hầm canh tuyết lê ngân nhĩ cho cậu uống.
Hạ tiểu thụ vô cùng cảm động, dùng giấy A4 vẽ giấy khen cho Hứa tiểu công.
Hứa Đình cầm phần thưởng dở khóc dở cười, này thì tính cái gì, còn không bằng hôn một cái còn chân thật hơn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Hạ Mộ mặc áo ngủ lông xù dày, tự giác lao vào ổ chăn của Hứa Đình—— hai người ngủ tương đối ấm.
Hứa Đình rất hài lòng, cúi đầu hôn cậu.
“Đừng nháo nữa.” Hạ Mộ co thành một nhúm nhỏ, “Ngủ.”
“Hôn một chút liền ngủ.” Hứa Đình từ trong chăn túm cậu ra.
“Hôn em gái anh, ngày hôm qua đã hôn rồi, một tuần chỉ cho hôn một lần!” Hạ Mộ sống chết đẩy đầu hắn.
Hai người ở trên giường cãi nhau ầm ĩ giằng co một trận, Hạ Mộ mệt đến thở dồn dập, bị Hứa Đình ngăn chặn cắn cho đầy mặt nước miếng.
“Lưu manh!” Hạ tiểu thụ mắt trợn trắng.
“Em gặp qua lưu manh chỉ hôn một cái liền thỏa mãn sao?” Hứa Đình nhéo nhéo mũi cậu, kéo cậu vào trong lòng: “Ngủ đi, đêm nay không cho phép lại nói mớ nữa .”
Hạ Mộ nghe vậy trong lòng trống rỗng… Nói mớ?
“Tối hôm qua nửa đêm luôn luôn lải nhải cằn nhằn, cũng không biết đang nói cái gì.” Hứa Đình không cảm nhận được dị thường của cậu, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.
“Cái kia… Tối nay em quay về phòng ngủ!” Hạ Mộ ôm gối bộ dạng xun xoe bỏ chạy, Hứa Đình túm trượt.
Vì thế buổi tối này, Hứa tiểu công bên người trống rỗng rất buồn bực, mình lại đâu có ngại cậu ấy ầm ĩ, sớm biết thế đã không nói .
Trong phòng ngủ cách vách, Hạ Mộ do dự thật lâu, vẫn là bấm số điện thoại của anh trai.
“Tiểu Mộ?” Hạ Dịch giật mình, ” Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?” – “Ngủ không được.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ, “Em gần đây hình như tình trạng rất không xong.”
“Làm sao vậy?” Hạ Dịch hỏi.
“Năng lực chú ý và tập trung không cùng nhau, tinh thần cũng không tốt.” Hạ Mộ thành thành thật thật kể ra.
“Có phải em rất căng thẳng không?” Hạ Dịch nhẹ nhàng thở ra, “Đừng suy nghĩ lung tung, tháng trước bác sĩ mới kiểm tra rồi, không sao.”
“Thật sao?” Hạ Mộ rất không tự tin vào bản thân, “Em có cần tiếp tục uống thuốc nữa hay không?”
Hạ Dịch ở trong lòng thở dài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên cạnh Hạ Mộ hình như có người khác.
“Ai a?” Hạ Dịch buồn bực, ba giờ đêm cùng ai nói chuyện?
“Là bạn cùng phòng của em, ngày mai em gọi lại cho anh.” Hạ Mộ sau khi qua loa hai câu liền cúp điện thoại, chột dạ nhìn Hứa Đình, người này sao lại đột nhiên chạy qua đây.
“Ừ… Cậu phiền chết đi được!” Hạ Mộ đột nhiên không kiên nhẫn, “Khách sạn cũng không phải tôi mở ra, cậu ăn linh tinh hư bụng liên quan gì đến tôi?”
“…”
“Lão tử mời cậu ăn cơm còn lắm tật như vậy, cậu được lắm a?”
“…”
“Được rồi được rồi, chờ tôi quay về trường học bồi dưỡng cậu một bữa.”
“…”
“Kháo! Bị cậu nói, bụng tôi cũng đau!”
“…”
“Chú à.” Hạ Mộ ôm bụng rất đau đớn, “Phụ cận nơi này có toilet hay không?”
“Không có.” Lái xe cũng không quay đầu lại.
“Nhưng mà tôi muốn đi toilet.” Hạ Mộ cúi gục mặt, víu vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.
Xe đã chạy đến vùng ngoại thành, chung quanh đều là ruộng lúa.
“Chú chú, tôi sẽ ở phía sau cây .” Hạ Mộ quả thực sắp khóc lên, “Nhịn không nổi nữa.”
Lái xe rất nổi cáu, nhưng cũng không hoài nghi, để cho cậu xuống đi WC, hẳn là không mất bao lâu đi? Nếu không để cho nó xuống xe, làm thực ở trong xe cũng đủ ghê tởm, dù sao còn phải đi một đoạn đường nữa.
“Đi đi.” Lái xe đem xe dừng ở ven đường.
“Cám ơn a.” Hạ Mộ ôm bụng xuống xe, một mạch đi chậm đến sau cây cách đó không xa.
Lái xe vẫn là không yên lòng, vì thế muốn cùng qua đó nhìn, lại không lường trước mình còn chưa đi được hai bước, một cỗ xe cho thuê khác liền thắng gấp một cái, nghiêng ngả dừng ở trước mặt Hạ Mộ.
“Mộ Mộ! !” Hứa Đình mở cửa xe.
Hạ Tiểu Mộ thực thông minh, xoay người chạy nhanh bay lên xe.
Xe taxi nhanh chóng lái đi, ném tài xế kia xa dần ở phía sau.
“Có làm sao hay không?” Hứa Đình lo lắng nhìn cậu.
Hạ Mộ lắc đầu, môi trắng bệch, nghĩ lại mà sợ đến tim đều sắp nhảy ra.
“Ngoan, không có việc gì là tốt rồi.” Hứa Đình dùng sức ôm cậu vào lòng, mới phát hiện mình cũng đã sớm một thân mồ hôi lạnh.
Di động trên ghế ngồi kêu “tích tích”, Hứa Đình cầm lên nhìn thoáng qua, đưa cho Hạ Mộ: “Là anh trai em.”
Hạ Mộ tiếp nhận di động, ấn phím nghe máy.
“Tiểu Mộ, sao em còn chưa tới sân bay?” Thanh âm Hạ Dịch thực lo lắng, “Máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Đúng lúc xảy ra chút chuyện.” Hạ Mộ cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút.
“Làm sao vậy?” Hạ Dịch truy vấn.
“Bạn học có chút việc, em đi không được.” Hạ Mộ nhìn Hứa Đình, do dự mà mở miệng, “Anh, nếu không anh trước tiên cứ ở khách sạn đi, tối nay em tới tìm anh.”
Hạ Dịch tuy rằng không hiểu ra sao cả, nhưng cũng đành đáp ứng.
Chặng đường kế tiếp, Hạ Mộ luôn gắt gao nắm chặt quần áo Hứa Đình, cho đến khi tay toàn là mồ hôi cũng không buông ra.
Hứa Đình cũng không còn hỏi nhiều, chỉ luôn ôm cậu.
Một người vô hại đơn giản như thế, rốt cuộc là ai, phải trăm phương ngàn kế thương tổn cậu như vậy?
END 09.
____________________________
Canh Tuyết lê ngân nhĩ :
(canh này để trị ho, giải nhiệt. Nhìn món này lại nhớ thằng Sói con Ngao Thịnh trong Thịnh Thế Thanh Phong của Nhã a =v= cái hồi nó còn *giả bộ* ngây thơ con nai tơ ở Hắc Vân Bảo, có lần bị ho nên Tiểu Hoàng đã làm món tương tự thế này cho nó, đều là từ lê ngâm đá, trong lòng thằng Sói này vừa sướng vừa cảm động bỏ mie lại còn làm cao.. rồi cũng chén sạch 凸)
Cánh gà hầm Coca : độc đáo quá =p~~~