Hòe Viên
Chương 20 :
Ngày đăng: 22:08 22/04/20
Tưởng Phẩm Nhất đội nón, vành nón che kín nửa lỗ tai, khi anh đến gần vừa khéo có thể nhìn thấy vành tai như ngọc của cô. Giờ phút này vành tai và chóp mũi đều ửng đỏ, gương mặt giống như quả táo chín. Vì khuôn mặt cô lạnh lùng mang nét đẹp cổ điển nên tăng thêm vài phần đáng yêu.
Phó Dục Thư đỗ xe lại bên cạnh, vội vàng bước xuống xe vừa đi về phía cô vừa cởi áo khoác ngoài ra. Lúc đi đến trước mặt cô thì cũng đã cởi xong, trực tiếp khoác lên người cô rồi đỡ cô lên.
"Sao lại mặc phong phanh như thế? Tôi đã bảo cô ngồi chờ bên trong rồi, bên ngoài trời rất lạnh, ngồi lâu chưa?" Phó Dục Thư nói chuyện với giọng rất nghiêm khắc, giống như xem Tưởng Phẩm Nhất là học sinh của anh. Điều này khiến cho Tưởng Phẩm Nhất đang khoác chiếc áo ấm áp của anh hơi buồn cười.
Phó Dục Thư ngước mắt nhìn vẻ mặt cô mang theo ý cười liền cau mày lại: "Còn cười nữa, cô..." Anh nói "cô" xong thì không nói tiếp nữa, giống như đã nghĩ ra điều gì đó.
Tưởng Phẩm Nhất nói tiếp: "Sao hả, muốn bắt tôi viết bảng kiểm điểm cho anh à? Cũng được thôi."
Phó Dục Thư bất đắc dĩ mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, đợi cô ngồi vào rồi mới nói: "Cô cũng không phải là học trò của tôi, không cần viết bảng kiểm điểm cho tôi đâu."
Tưởng Phẩm Nhất muốn nói gì đó, nhưng anh nói dứt lời đã đi vòng qua ngồi vào ghế lái kết thúc cuộc nói chuyện của hai người, chuyển đề tài khác: "Cô đến đây dự định làm gì? Ở vài ngày à?"
Anh vừa nói vừa nhấn ga, xe dần dần chạy khỏi sân bay chật chội. Tưởng Phẩm Nhất ngắm nhìn nửa bên mặt anh tuấn của anh đang chăm chú lái xe, cô nói: "Tôi tới tìm anh, không ở được mấy ngày đâu."
Phó Dục Thư cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng không biểu hiện ra, cố hết sức nói ra vẻ không tự mình đa tình: "Cô có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được, không cần phải đi xa như vậy đến đây. Thời tiết rất lạnh, cô phải chú ý sức khỏe." Hơi ngừng lại, anh hạ thấp giọng xuống, "Huống chi ba cô còn đặc biệt như vậy, tôi không hy vọng cô lại vì tôi mà gây ầm ĩ với ba cô."
Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu buồn bã không nói, qua một hồi lâu mới cất lời: "Mới vừa rồi anh đang làm cái gì, tôi không quấy rầy anh chứ?"
Phó Dục Thư nắm tay lái căng thẳng, hơi suy tư nhưng vẫn nói cặn kẽ: "Trong nhà sắp xếp cho tôi đi xem mắt, lúc đó đang gặp mặt, không quấy rầy gì đâu."
Tưởng Phẩm Nhất lập tức nhìn về phía anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Xem mắt? Anh đi xem mắt rồi hả? Đây chính là chuyện anh cần về quê làm à?"
Phó Dục Thư quay đầu lại nhìn thấy khoảng cách của Tưởng Phẩm Nhất và mình đã xa vài thước, lập tức đi trở lại nói: "Xin lỗi, chỉ lo nói chuyện với bạn mà không nhìn thấy đã để em lại phía sau xa như vậy."
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không sao, nhưng em có việc muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Em không ở khách sạn." Tưởng Phẩm Nhất nói, "Ít nhất là không ở nơi sang trọng như vậy. Anh không cần sắp xếp cho em, em có đem đủ tiền." Cô kéo lại vali nói, "Em tự gọi xe tìm chỗ ở là được rồi, anh và bạn ở lại trò chuyện đi." Nói xong, cô quay người dự định rời khỏi.
Phó Dục Thư đứng tại chỗ yên lặng trong giây lát rồi ngăn cản cô lại trước khi cô gọi xe bỏ đi: "Tại sao không chịu ở đây? Vì Văn Khải bất lịch sự à?"
Tưởng Phẩm Nhất nhìn xe cộ qua lại chú tâm muốn kêu xe, thuận miệng nói: "Không phải, em chỉ không muốn ở nơi quá náo nhiệt, mục tiêu quá nổi bật."
Phó Dục Thư khẽ nhướng mày vì ý trong lời nói của cô. Tuy nói anh không nghĩ rằng người Hòe Viên có bản lĩnh lớn đến mức có thể vươn tay đến tận thủ đô. Nhưng Tưởng Phẩm Nhất là người trong Hòe Viên, không chừng cũng có khác biệt với những người như bọn anh.
Hơi nghĩ ngợi, Phó Dục Thư nói: "Nếu như theo lời em nói ở lại khách sạn nào cũng không an toàn, chẳng phân biệt lớn hay nhỏ. Anh biết một chỗ sẽ không bị người ta chú ý, em đi theo anh."
"Đi đâu?" Tưởng Phẩm Nhất hoài nghi.
Phó Dục Thư nói: "Nhà anh."
Tưởng Phẩm Nhất: ""