Hòe Viên

Chương 21 :

Ngày đăng: 22:08 22/04/20


Tuy Tưởng Phẩm Nhất không muốn ở khách sạn Phó Dục Thư sắp xếp, nhưng cũng không dự định đến ở nhà anh. Điều đó có vẻ như cô quá vô duyên, nếu như phải như vậy thì thà cô chọn ở khách sạn. Nhưng bây giờ cho dù cô chịu thì Phó Dục Thư cũng không chịu nữa.



Không biết xe chạy về phía nào, Tưởng Phẩm Nhất ngồi bên vị trí ghế lái phụ rối rắm nhìn anh, rất muốn khuyên anh là chuyện này không thích hợp lắm. Đương lúc cô đang luống cuống tay chân, điện thoại di động của cô vang lên, cho nên cô bỏ xuống những ý nghĩ kia trước, lấy điện thoại ra nghe.



Màn hình điện thoại di động hiện lên người gọi đến là Cổ Lưu Thâm. Tưởng Phẩm Nhất nhìn chằm chăm màn ảnh hồi lâu không nghe. Phó Dục Thư cảm thấy kỳ lạ quay đầu nhìn xem, từ xa đã liếc thấy cái tên trên màn hình điện thoại, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút mang theo vẻ không thiện ý lắm. Có lẽ Tưởng Phẩm Nhất mãi mãi không phát hiện được điều này.



Do dự một hồi lâu Tưởng Phẩm Nhất vẫn bắt máy điện thoại, hạ giọng nói: "Alo."



Bên kia Cổ Lưu Thâm vô cùng yên tĩnh, còn còn im ắng hơn cả Tưởng Phẩm Nhất bên này. Có phải vì anh ta gọi điện thoại nên cố ý lựa nơi không có ai hay không: "Anh đây, nghe bác Tưởng nói em đi ra ngoài du lịch hả?"



Tưởng Phẩm Nhất thản nhiên "ừ" một tiếng.



Cổ Lưu Thâm hỏi: "Đi tìm vị Phó tiên sinh kia sao?"



Bị nói trúng bí mật khiến cô hơi chột dạ, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: "Không phải, sao lại nghĩ như vậy."



Cổ Lưu Thâm cười ha ha: "Đừng ngốc Phẩm Nhất, anh và em lớn lên cùng nhau em nói dối anh không biết hay sao?"



Tưởng Phẩm Nhất chỉ nói: "Nếu anh cảm thấy tôi đang nói dối thì cứ vậy đi."



Cổ Lưu Thâm yên lặng một hồi rồi nói: "Khi nào em về?"



Tưởng Phẩm Nhất mở miệng dự định trả lời, nhưng trong xe bỗng vang lên tiếng đài phát thanh. Tưởng Phẩm Nhất kinh ngạc nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư tiếp tục lái xe với vẻ mặt điềm nhiên như không, giống như mình chẳng làm gì hết vậy.



Tưởng Phẩm Nhất không hiểu lý do vì sao anh làm như vậy, cô nhìn anh chằm chằm một hồi rồi trả lời Cổ Lưu Thâm đang chờ sốt ruột ở bên kia: "Khoảng chừng một tuần tôi về, anh có việc gì thì chờ tôi về rồi nói. Bây giờ không tiện nói chuyện."



Câu trả lời này dường như đã lấy lòng được Phó Dục Thư, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút.



Cổ Lưu Thâm nói: "Bên em đột nhiên rất ồn ào, chuyện gì xảy ra vậy?"




Tưởng Phẩm Nhất thấy yêu cầu của mình được cho phép, cũng được anh hiểu liền thở phào nhẹ nhỏm, cầm lấy mứt quả tiếp tục ăn cảm thấy còn ngọt hơn cả lúc nãy.



Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất ở một khách sạn cao cấp cách nhà Phó Dục Thư không xa. Phó Dục Thư thuê một căn phòng đàng hoàng cho cô, sau đó đưa cô về phòng rồi đi khỏi. Hiện tại đã qua buổi trưa, nói muốn ăn trưa thì đã trễ, nhưng ăn tối thì lại hơi sớm. Nhưng đúng là Tưởng Phẩm Nhất vẫn đang đói, cho nên cô thu dọn phòng xong khoảng chừng nửa tiếng liền xuống nhà hàng dưới lầu dùng cơm.



Vừa vào sảnh nhà hàng không bao lâu thì cô nhận được điện thoại của Phó Dục Thư. Cô còn tưởng rằng anh chỉ muốn hỏi xem cô có quen chưa hay là buổi tối đi đâu ăn cơm. Kết quả là nghe thấy đối phương nói: "Ba mẹ anh muốn gặp em."



Tưởng Phẩm Nhất: "..." Tiến độ nhanh đến mức khiến cô hơi khó tiếp nhận.



Phó Dục Thư nói: "Nhanh như vậy đã để em gặp mặt ba mẹ anh thật sự là không phải, nhưng em cũng biết hôm nay trước khi anh đi đón em là đang làm gì rồi. Việc đó đối phương rất hài lòng, nhưng anh lại từ chối người ta. Bây giờ ba mẹ anh đang hỏi anh nguyên nhân, cho nên buổi tối em có muốn đến nhà anh dùng cơm hay không?"



Vấn đề vế trước anh nói và vế sau chẳng ăn nhằm gì nhau, nhưng Tưởng Phẩm Nhất vẫn hơi do dự đáp: "Muốn!"



Cho nên hẹn thời gian xong thì Phó Dục Thư cúp điện thoại. Anh từ ban công trở vào phòng khách, nói với cha mẹ: "Buổi tối con đi đón cô ấy đến dùng cơm."



Ba Phó đang ngồi trên ghế salon uống trà, nghe con trai nói như vậy hơi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Phó. Mẹ Phó ngạc nhiên: "Thật sự có người như vậy à? Mẹ còn tưởng rằng con tìm lý do thoái thác mẹ cho có lệ chứ?"



Phó Dục Thư nói: "Bây giờ con có thể đi chuẩn bị một chút không?"



Mẹ Phó vội nói: "Đi đi, đi đi, mẹ cũng phải đi mua ít thức ăn, buổi tối cũng không thể để người ta chờ đợi được." Bà hỏi ba Phó, "Lão Phó, ông nói xem qua gặp mặt người ta nên chuẩn bị bao nhiêu tiền mới thích hợp?"



Phó Dục Thư nghe thấy mẹ nói đến việc này, định cất tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, đi thẳng vào phòng mình.



Anh nghĩ, trước tiên phải nói với Tưởng Phẩm Nhất về phong tục bên này của bọn họ, bằng không lát nữa mẹ anh cho cô tiền cô lại nghĩ lung tung.



Tưởng Phẩm Nhất chưa trải đời nhiều, bởi vì từ nhỏ đến lớn sinh trưởng trong hoàn cảnh và tính cách tối tăm của cha cô, nên không tránh khỏi cô lớn lên rất nhạy cảm.



Nếu như anh đã lựa chọn thì nhất định phải suy nghĩ cho cô và chịu trách nhiệm với tình cảm và tương lai sau này.