Hòe Viên
Chương 26 :
Ngày đăng: 22:08 22/04/20
Vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt, nhưng khó giải thích nhất chính là tại sao Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư lại ở chung với nhau.
Tưởng Phẩm Nhất dường như đang giận Phó Dục Thư. Từ Cục Công an đi ra ngoài sau khi nói chuyện với cha xong cô vẫn rầu rĩ không vui. Cô không chủ động nói chuyện, anh nói chuyện với cô thì cô cũng không để ý đến, vẻ mặt tuy không buồn không vui nhưng không khí thay đổi rõ ràng.
Phó Dục Thư nhìn ra cô đang giận dỗi anh, thầm suy nghĩ một chút đoán chừng cũng biết là vì sao cô giận. Anh lái xe đưa cô trở về khách sạn, cô vừa bước xuống xe anh cũng nối gót theo sau.
Tưởng Phẩm Nhất ngoái đầu nhìn anh một cái, nói: "Tại sao anh không về nhà?"
Phó Dục Thư cài nút cổ áo khoác nói: "Anh và em cùng đi lên."
Tưởng Phẩm Nhất khó chịu: "Anh không cần trở về trấn an người bạn kia của anh à?"
Phó Dục Thư không nhịn cười được, anh biết là cô giận chuyện này, cô đang ghen. Điều này khiến anh cảm thấy hơi có chút bất đắc dĩ lại có chút vui mừng, đã lâu lắm rồi anh chưa có tâm trạng thế này.
Tưởng Phẩm Nhất thấy anh cười, trong lòng lại càng khó chịu, quay đầu liền bỏ đi với tốc độ rất nhanh. Phó Dục Thư chân dài như thế cũng phải bước nhanh lắm mới đuổi kịp cô, đến cuối cùng cô gần như là chạy đi.
Từ bãi đậu xe vào khách sạn, hai người đi thang máy lên đến khu phòng khách, rồi cùng nhau trở lại phòng Tưởng Phẩm Nhất. Đã là xế chiều, cách mấy giờ nữa là Tưởng Thặng sẽ đến rồi.
Tưởng Phẩm Nhất hơi rầu rĩ ngồi bên giường, tuy không để ý đến Phó Dục Thư nhưng một mình vẫn không lo liệu được chuyện của cha. Cô lo lắng hỏi:
"Ba em phải làm sao?"
Phó Dục Thư ngồi bên cạnh ôm chặt vai cô, nói thản nhiên:
"Anh cũng không đoán ra được mục đích của ba em, nhưng anh sẽ cùng em đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ che chắn cho em."
Tưởng Phẩm Nhất nhìn anh nói:
"Anh như vậy em cũng chẳng có cách nào giận anh."
Phó Dục Thư vuốt lại mái tóc đen rối loạn của cô, hơi nhoẻn khóe môi:
"Chúng ta là người yêu không phải kẻ thù, em vốn chẳng cần tức giận với anh. Chỉ là em đang ghen với anh và Dương tiểu thư thôi. Là anh không tốt, không nên để cô ta nắm lấy tay anh."
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt quay đầu đi, cảm thấy chột dạ vì hai chữ "người yêu" thốt ra từ miệng anh cùng với tâm sự bị anh hoàn toàn đoán trúng.
Phó Dục Thư không miễn cưỡng cô, chỉ ngồi bên cạnh ôn hòa vuốt lại mái tóc dài cho cô, tiếng nói dịu dàng:
"Dương tiểu thư kia chính là đối tượng xem mắt hôm đó của anh. Chỉ có duyên gặp mặt một lần ngay cả số điện thoại cũng không có, em đừng lo lắng."
Tưởng Phẩm Nhất lập tức quay đầu nói:
"Hóa ra cô ta chính là đối tượng xem mắt kia của anh ư? Nếu em không đến tìm anh, có phải là anh đã quen với cô ta rồi hay không?"
Phó Dục Thư hơi trố mắt, nhìn cô hồi lâu mới nói:
Tưởng Thặng đi đến đây một mình, không mang theo hành lý, không quần áo kín mít, phong trần và mệt mỏi.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn sắc mặt cha mình tái nhợt đứng cách mình không xa, cô có chút tự trách kêu lên một tiếng:
"Cha."
Tưởng Thặng gật gật đầu, nhìn lướt qua những người khác ở sân bay rồi nói với Phó Dục Thư:
"Tìm một chỗ nói chuyện chút đi, nơi này không tiện nói chuyện."
Phó Dục Thư khẽ gật đầu, lái xe đưa Tưởng Thặng và Tưởng Phẩm Nhất đến một nhà hàng đặc sắc, bao một căn phòng để bàn chuyện.
Tưởng Thẳng đến đây có mục đích nhất định nên cũng không đợi ăn cơm đã nói thẳng vào vấn đề chính:
"Tôi đến đây nói cho cậu biết nếu cậu muốn ở bên Phẩm Nhất không phải là không được. Nhưng cậu phải đồng ý với tôi vài điều kiện."
Phó Dục Thư bất ngờ nhìn Tưởng Thặng, nói lễ phép:
"Xin bác cứ nói."
Tưởng Thặng nhìn lướt qua sắc mặt Tưởng Phẩm Nhất ngạc nhiên kinh động, ông nói thản nhiên:
"Đưa theo nó cao bay xa chạy, vĩnh viễn đừng trở về Hòe Viên nữa, cũng đừng đến thăm tôi và mẹ nó, đừng xen vào chuyện Hòe Viên. Đoạn tuyệt lui tới với nhà chúng tôi, coi như tôi chưa từng có đứa con gái này."
Tưởng Phẩm Nhất nghe đến đây đã lập tức nôn nóng, đứng lên nói:
"Ba, ba nghe con nói..."
Tưởng Thặng ngắt lời Tưởng Phẩm Nhất:
"Con đừng nói, bây giờ ba và cậu ta đang nói chuyện, con có gì thì một chút rồi hãy nói."
Tưởng Phẩm Nhất đỏ mắt nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư đứng lên kéo Tưởng Phẩm Nhất ngồi xuống ghế lại, trấn an vỗ vỗ vai cô, anh nói:
"Sẽ không có gì đâu, đừng vội."
Đối mặt với vẻ khổ sở của Tưởng Phẩm Nhất, Tưởng Thặng giống như là một tảng đá lạnh lùng vô tình vẫn kiên trì:
"Chủ ý của tôi sẽ không thay đổi, hoặc là đồng ý điều kiện của tôi, hoặc là rời khỏi nó."
Phó Dục Thư bất giác nắm tay lại thành nấm đấm, chân mày cau chặt thành chữ Xuyên (1), giống như một pho tượng lạnh lùng được điêu khắc hoàn mỹ.
(1) Chữ xuyên: 川