Hòe Viên

Chương 27 :

Ngày đăng: 22:08 22/04/20


Có lẽ những vấn đề này thật sự hơi phức tạp, Phó Dục Thư lấy hộp thuốc từ túi ra đặt trên bàn, rút một điếu bật lửa, trước khi châm lịch sự hỏi hai người: "Để ý không?"



Tưởng Phẩm Nhất lắc đầu, Tưởng Thặng cũng tỏ vẻ không ngại. Lúc này Phó Dục Thư mới châm thuốc, dáng vẻ rất đàn ông.



Anh yên lặng hút thuốc lá. Bình thường người khác rất hiếm khi thấy anh hút thuốc, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ anh hút thuốc lại cảm thấy anh nhất định một kẻ hút thuốc thâm niên.



Ba người ngồi yên lặng một lúc lâu. Hai cha con Tưởng gia đều chờ Phó Dục Thư suy nghĩ xong. Vẻ mặt Phó Dục Thư thay đổi liên tục, lại châm thêm một điếu thuốc, gạt đầy tàn thuốc. Điều này khiến Tưởng Phẩm Nhất nhớ đến Nhậm Hi từng nói. Cô ta nói buổi tối khi cô ta đòi ly hôn với anh, anh cũng như vậy. Khi đó cô ta nói là anh đang giận, vậy bây giờ thì sao?



Tưởng Phẩm Nhất hơi áy náy. Thật ra thì Phó Dục Thư vốn không cần hao tổn tinh thần vì những chuyện này. Nếu như không phải vì cô, thậm chí anh đã có thể giải được bí mật của Hòe Viên, bắt hết tất cả nhân vật khả nghi.



Anh che giấu điều anh phát hiện vì cô, chẳng cho Tống Vân biết gì hết. Hiện tại lại giằng co với cha cô vì cô, xem ra cô thật sự là tội nhân thiên cổ mà.



Phó Dục Thư chậm rãi cúi đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Lúc ngẩng đầu phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên.



Anh đứng lên giúp đặt thức ăn lên bàn, giới thiệu nho nhã lịch sự: "Nhưng món này đều là đặc sản địa phương, nhà hàng này làm cũng không tệ, bác Tưởng nếm thử đi."



Tưởng Thặng nghiêm túc cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, thong thả nhai nuốt coi như là đã nếm xong.



"Nói việc chính đi." Tưởng Thặng nói thản nhiên, "Cậu nghĩ cũng đã lâu rồi, còn chưa nghĩ ra sao?" Ánh mắt của ông vô cùng phức tạp. Phó Dục Thư nhìn vào mắt ông cảm thấy con đường tương lai thật tối tăm.



"Tôi không thích nghe lời dối trá. Nếu như cậu muốn nói gì đó lừa gạt tôi, vậy thì chi bằng cậu đừng nói gì cả. Tôi trực tiếp dẫn nó về nhà." Tưởng Thặng nói tiếp.
Anh ta đứng lên rồi ngồi xuống cạnh Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất lập tức ngồi xích ra né tránh anh ta. Anh ta cũng không để ý, ngồi tại chỗ nói: "Phẩm Nhất, kết quả cuối cùng em nhất định phải theo cha em về thôi, tự em cũng hiểu rõ. Phó Dục Thư không thể vì em mà bỏ qua thành tựu có thể đạt được của mình. Em đi theo anh ta người trong Hòe Viên cũng sẽ không bỏ qua cho em. Em cần gì phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ? Để anh yêu em không tốt sao? Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, lẽ nào tình cảm còn không bằng với người em mới chỉ vừa biết có vài tháng?"



Tưởng Phẩm Nhất bình tĩnh: "Anh đừng nên so sánh với anh ấy. Việc này không thể so sánh được. Tình cảm kỳ lạ ở điểm này, có người quen biết cả đời cũng chỉ cảm thấy có thể làm bạn, thậm chí cả bạn cũng không làm được. Nhưng có người chỉ cần nhìn một cái cũng biết cả đời này chính là người ấy."



Cổ Lưu Thâm nghe xong lại cười, vẻ mặt anh ta giễu cợt hơi nhích đến ngồi gần cô, nói thành khẩn: "Phẩm Nhất, đến cùng là bao giờ em mới chịu lớn đây. Em đã sống hai mươi lăm năm trong Hòe Viên, lẽ nào em vẫn không rõ sao? Thân là người Hòe Viên em có thể có tình cảm nhưng tuyệt đối không thể xử sự theo cảm tính."



Tưởng Phẩm Nhất phút chốc đứng lên: "Cổ Lưu Thâm anh điên à. Lẽ nào anh không có tình cảm ư. Đến tột cùng là sao anh cứ muốn quấy rầy tôi. Anh không thể đi tìm người khác sao? Cho dù anh không có tình cảm cũng đừng ép buộc người khác phải giống như anh vậy."



Cổ Lưu Thâm đứng lên phật ý nheo mắt lại, ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt, nói nhỏ thôi, cẩn thận bị người ta nghe thấy."



Anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Tưởng Phẩm Nhất, cảm giác cô cứng người lại dưới tay anh, thờ ơ nói: "Phẩm Nhất, em nói không đúng. Thật ra thì anh cũng có cảm tình, nhưng anh chỉ không tin người khác thôi." Ánh mắt anh ta thẳng thắn sắc bén khiến Tưởng Phẩm Nhất không thể trốn vào đâu, giống như cô chính là người mà anh ta không tin vậy.



"Chuyện này không liên quan đến tôi." Tưởng Phẩm Nhất lui ra sau một bước nới dài khoảng cách giữa hai người.



Cổ Lưu Thâm thản nhiên: "Đúng vậy, chuyện không liên quan đến em, tất cả đều do hoàn cảnh sai lầm. Nếu như có thể lựa chọn, anh tình nguyện không đầu thai, cũng không muốn sinh ra ở Hòe Viên." - Nói xong, anh ta nhìn lướt qua cửa ra vào ở hành lang phía trước - "Chắc là bọn họ sắp ra đây rồi, hôm nay nói đến đây thôi, anh chờ em ở Hòe Viên." - Dứt lời, anh ta nở nụ cười thành khẩn vẫy tay tạm biệt cô rồi nhanh chóng rời đi.



Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo phương hướng Cổ Lưu Thâm biến mất, không lâu sau lại nghe thấy tiếng Phó Dục Thư gọi cô ở phía sau cách đó không xa: "Phẩm Nhất."



Tưởng Phẩm Nhất quay đầu lại nhìn anh, trong lòng cô nghĩ anh nhất định sẽ có biện pháp xử lý vẹn toàn. Mình có thể không cần rời khỏi cha, cũng không cần rời khỏi anh. Cô rất tin tưởng anh có thể làm tốt mọi chuyện, nhưng khi anh đến gần lại buông một câu ngay trước mặt cha cô: "Em về với bác Tưởng trước đi."