Hòe Viên

Chương 28 :

Ngày đăng: 22:08 22/04/20


Tưởng Phẩm Nhất muốn nổi giận, nhưng cô phát hiện mình không cách nào lên tiếng. Cơn tức tối nghẹn ở ngực không biết phải bùng phát thế nào, cô đứng đó rất lâu cũng không để ý đến người khác. Tưởng Thặng và Phó Dục Thư thấy vậy đều vô cùng lo lắng.



Trước khi Tưởng Thặng cất tiếng hỏi, Phó Dục Thư đứng gần hơn ông đã lên tiếng hỏi trước:



"Sao vậy?"



Tưởng Thặng cau mày nhìn con gái mình được Phó Dục Thư ôm vào lòng cúi đầu hỏi han, ông có cảm giác như bị giành mất con. Nhưng ông cũng hiểu ông không thể nào ở bên con gái cả đời, cuối cùng có một ngày ông phải giao con gái cho một người đàn ông khác, ngày đó sẽ nhanh đến thôi.



Tưởng Phẩm Nhất nắm chặt tay tránh khỏi vòng tay của Phó Dục Thư, ngửa đầu hỏi anh:



"Đây chính là kết quả cuộc nói chuyện của hai người sao? Bảo em trở về ư?"



Phó Dục Thư trấn an:



"Em đừng giận, hãy nghe anh nói hết." - Anh nhanh chóng giải thích - "Tạm thời em về với bác Tưởng trước đi giả vờ như là không đàm phán được với anh, chờ sau khi chuyện được giải quyết hết toàn bộ, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."



Mũi Tưởng Phẩm Nhất hơi chua xót:



"Nhưng anh có nghĩ đến những chuyện này phiền phức như vậy, chờ đến khi anh giải quyết được không biết phải mất bao nhiêu lâu? Trong khoảng thời gian này chúng ta làm sao?"



Vẻ mặt Phó Dục Thư phức tạp quay đi chỗ khác, dường như không có cách nào đối mặt với cô. Thật ra thì sao anh không cảm thấy khổ sở chứ? Nhưng anh là đàn ông, không thể tỏ ra giống như Tưởng Phẩm Nhất. Nói một cách khách quan, phải chịu đựng tất cả phiền muộn trong lòng như thế anh càng khổ hơn.



Tưởng Thặng chen giữa hai người thản nhiên cất lời:



"Nếu như hai người nói xong rồi thì mau chóng lên đường thôi. Vẫn còn kịp chuyến bay đêm, tôi không dự định ở lại đây."



Tưởng Phẩm Nhất mím chặt môi đứng tại chỗ, cố chấp nhìn Phó Dục Thư. Trong lòng cô biết rõ mình không thể tùy hứng, nhưng vẫn không cách nào ngoan ngoãn làm theo lời của anh.



Phó Dục Thư quay lại gật đầu:



"Trở về đi, cháu đưa hai người đến sân bay."


Phó Dục Thư nhanh chóng nghe điện thoại, tiếng nói tỉnh táo rõ ràng cho thấy anh vẫn luôn chờ cô: "Là anh, về đến nhà rồi à?"



Tưởng Phẩm Nhất nói: "Em về đến nhà rồi. Em phát hiện một việc kỳ quái. Lúc em và cha vừa vào Hòe Viên mọi nhà đều bật đèn lên, trên tầng một đều có người nhìn bọn em. Ngay cả nhà anh cũng sáng đèn."



Phó Dục Thư hít vào một hơi, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Bây giờ thì sao?"



Tưởng Phẩm Nhất đi đến bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài lần nữa, cẩn thận quan sát một chút rồi nói: "Bây giờ đèn đã tắt hết rồi..."



Phó Dục Thư bên kia điện thoại như đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại trong phòng: "Em ngủ trước đi, những chuyện này để anh giải quyết, em nhớ kỹ lời anh đã dặn em nhé."



Tưởng Phẩm Nhất lưu luyến: "Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm việc trễ quá."



Phó Dục Thư ừ một tiếng, đương định thúc giục cô đi ngủ lại nghe cô nói: "Hôm nay em tùy hứng quá, anh mệt mỏi vì em như vậy mà em còn giận dỗi anh. Là em không hiểu chuyện, anh đừng giận em nhé."



Phó Dục Thư thoáng sửng sốt đột nhiên cảm thấy mình có khổ có mệt hơn nữa cũng đáng giá.



"Làm sao anh lại giận em chứ." - Tiếng nói Phó Dục Thư dịu dàng - "Em hiểu là tốt rồi."



Tưởng Phẩm Nhất mím môi khẽ nói: "Vậy anh nhớ đi ngủ sớm một chút."



"Anh biết rồi em ngủ trước đi, đừng quan tâm mấy chuyện này, xem như chưa từng xảy ra gì hết." - Phó Dục Thư nói.



"Được, em cúp máy đây."



"Ngủ ngon."



Cúp điện thoại, Tưởng Phẩm Nhất vội tắm rửa đi ngủ dưới sự hối thúc của cha. Tuy quá trình đi vào giấc ngủ khá khó khăn, nhưng bởi vì ngồi máy bay và ngồi xe quá lâu nên cũng thật sự mệt mỏi, cũng tạm có thể ngủ được.



Người ngủ không được chính là Phó Dục Thư. Khi anh nghe thấy tin tức Tưởng Phẩm Nhất nói, anh đã biết chuyện phức tạp hơn anh tưởng tượng nhiều. Anh không thể nói chuyện này cho Tống Vân biết. Nếu sắp tới Tống Vân xuất hiện ở Hòe Viên vậy thì chứng minh Tưởng Phẩm Nhất và anh chưa cắt đứt quan hệ. Người khác không ở Hòe Viên nhưng lại biết chuyện xảy ra nơi đó, chẳng khác gì không đánh mà khai mình có "cơ sở ngầm".



Đối thủ lần này anh gặp phải lợi hại hơn tất cả đối thủ trong đời anh nhiều. Anh nhận thấy chuyện của Hòe Viên có lẽ còn đặc sắc hơn cả những gì anh viết trong sách nữa.