Hòe Viên
Chương 45 :
Ngày đăng: 22:09 22/04/20
"Nhậm Hi, cô chạy đến đây làm gì?" - Tống Vân nheo mắt nhìn vị khách không mời mà đến này.
Nhậm Hi sửng sốt, chuyển ánh mắt nhìn anh ta: "Tôi không được đến bệnh viện hả? Bệnh viện này là nhà cậu mở sao?"
Tống Vân á khẩu không trả lời được, một hồi lâu mới nói: "Cô bị bệnh à?"
"Không phiền ngài quan tâm." - Nhậm Hi lạnh lùng liếc anh ta một cái - "Tôi sợ giảm thọ." - Nói xong quay người nhanh chóng bỏ đi.
Cô ta cũng đã nhìn thấy Phó Dục Thư nhưng không đi đến bắt chuyện chào hỏi đã bỏ đi, Tống Vân không nhịn được sờ sờ cằm cảm thấy kỳ quặc.
Trên thực tế Nhậm Hi cũng không muốn bỏ đi. Nhưng hôm nay không phải thời cơ thích hợp, cô ta còn có chuyện khác quan trọng hơn tạm thời không thể đến chào hỏi Phó Dục Thư được.
Tống Vân vô cùng nghi ngờ cô ta nhưng chủ yếu là lo lắng cho Phó Dục Thư. Tên đó mới vừa tìm được tình yêu, hai người trải qua nhiều sóng gió như vậy, vất vả lắm mới tìm được được một chút yên bình. Nếu như Nhậm Hi đến phá rối vậy thì hoàn toàn hỏng bét.
Giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Tống Vân quyết định lặng lẽ theo dõi tìm hiểu đến cùng xem rốt cuộc Nhậm Hi tới làm gì.
Đi theo Nhậm Hi đến khoa phụ sản, thấy cô ta ngồi trên dãy ghế bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt vô cùng ấm ức và trầm mặc. Dáng vẻ đó khiến người ta buộc phải nghĩ đến một khả năng khác. Lẽ nào Nhậm Hi mang thai sao?
Nhớ lúc Phó Dục Thư và Nhậm Hi còn chưa ly hôn, Khương Giảo và bọn họ vẫn là anh em tốt. Khi đó Khương Giảo đã có con, vợ trước của anh ta vì sinh khó nên qua đời. Sau khi vợ anh ta qua đời tất cả mọi người đều mai mối cho anh ta, sắp xếp không ít cô gái cho anh ta gặp gỡ. Nhưng anh ta vẫn làm ra vẻ không nghĩ đến chuyện tái giá, cho dù tái giá cũng không muốn có con nữa.
Anh ta nói những lời này không chỉ một lần, thái độ còn vô cùng kiên quyết. Mấy anh em tính ra cũng hiểu nhau, biết được Khương Giảo không phải nói đùa. Như vậy nếu Nhậm Hi thật sự đến khám xem có thai không, sợ rằng sau này sẽ không được vui vẻ.
Tâm trạng Tống Vân hơi kỳ lạ. Anh ta đứng ở khúc cua một hồi, tận mắt nhìn thấy Nhậm Hi đi vào phòng khám, nỗi hoài nghi trong lòng cũng tan biến mất. Anh ta hơi buồn, rốt cuộc bọn họ từng là bạn bè thân thiết, mà cô ta với Phó Dục Thư còn từng là vợ chồng. Hôm nay thấy cô ấy xảy ra chuyện như vậy, ngồi yên không để ý đến thì thật không có tình nghĩa. Nhưng anh ta có thể làm được gì đây? Chuyện xảy ra đến nước này sao anh ta có thể can thiệp được chứ? Điều duy nhất anh ta có thể làm chính là hi vọng nếu như vì vậy mà Nhậm Hi và Khương Giảo chia tay, nhất thiết đừng đến tìm Phó Dục Thư.
Phó Dục Thư đưa tay vuốt tóc cô, ôn hòa nói: "Đừng nên nghĩ nữa, sớm muộn gì em sẽ biết thôi, gấp gì chứ? Ngày mai là ba mươi tết rồi, chiều nay chúng ta lên đường về nhà anh, anh đã thu dọn hành lý cho em xong rồi."
Chuyện Tưởng Phẩm Nhất phải đi theo Phó Dục Thư về nhà anh ăn tết là không có gì phải bàn cãi.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất có một cái tết thật sự kể từ ngày mẹ cô vào viện điều dưỡng. Trước đây trong nhà đều chỉ có cô và cha, chẳng bao giờ có không khí tết. Trong Hòe Viên lại u ám, cho dù tết cũng không qua lại nhà nhau. Hằng năm cũng chỉ có một mình cô ở trong nhà chúc mình năm mới vui vẻ. Năm nay có thể đón tết với Phó Dục Thư và ba mẹ anh, cô vô cùng vui mừng và mong đợi.
Năm mới sẽ diện quần áo mới, bất kể là ở đâu tin rằng phong tục này vẫn còn. Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất một mạch về nhà. Xe không thể nhanh như máy bay, phải lái tận năm sáu tiếng mới đến nơi. Dọc đường còn không dừng lại nghỉ ngơi, Tưởng Phẩm Nhất còn được ngủ chứ Phó Dục Thư thì ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có. Thật sự là vô cùng cực khổ.
Dù cực khổ như vậy nhưng khi Phó Dục Thư vào đến thành phố cũng không vội vã về nhà nghỉ ngơi. Ngược lại anh lái xe đến một cửa hiệu nổi tiếng, không đánh thức Tưởng Phẩm Nhất đang ngủ trên xe, một mình xuống xe tự lấy đồ.
Chừng mười phút sau Phó Dục Thư xách theo vài túi giấy đi ra. Anh mở cửa sau ra, ném mấy túi đồ vào đó, lúc trở lại ghế lái liền phát hiện Tưởng Phẩm Nhất đã tỉnh.
"Đó là gì vậy?" - Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn ngái ngủ.
Phó Dục Thư hạ giọng, vừa lái xe vừa nói: "Quà tết đã đặt trước cho em và ba mẹ anh."
Tưởng Phẩm Nhất nhoẻn môi, liếc nhìn bảng hiệu cửa tiệm kia, cười nói: "Lời quá rồi, em cũng không mua quà gì cho anh hết."
Phó Dục Thư có chút mệt mỏi đấm đấm lưng: "Kiếm tiền không phải để xài sao? Mua đồ quan trọng không phải là giá tiền mắc hay rẻ mà là có đáng giá hay không."
Đầu óc Tưởng Phẩm Nhất hơi mù mờ, luôn cảm giác lý lẽ này của anh có gì đó không đúng, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý khiến cô không phản bác được.