Hòe Viên

Chương 46 :

Ngày đăng: 22:09 22/04/20


Vốn dĩ năm mới tết đến là chuyện vui vẻ, ít nhất là ký ức tốt đẹp trước khi bão táp kéo đến. Nhưng tất cả những chuyện này đều bị phá vỡ trong đêm ba mươi.



Đầu tiên Phó Dục Thư cầm quà dẫn Tưởng Phẩm Nhất về nhà, lúc ấy đã hơn bảy giờ tối, ba mẹ anh đều ở nhà chờ họ về. Còn chuẩn bị sẵn thức ăn, hâm đi hâm lại nhiều lần, rất lâu sau mới thấy được họ trở về.



Tinh thần Tưởng Phẩm Nhất không tốt lắm nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chào hỏi với ba mẹ anh, đi theo hai ông bà vào nhà nghỉ ngơi.



Phó Dục Thư đưa quà cho mẹ, anh hỏi: "Ba mẹ chuẩn bị cơm tối rồi à?"



Mẹ Phó nhận lấy áo khoác và quà của anh: "Đúng vậy, bọn con vội vã trở về như vậy chắc chắn là chưa ăn cơm. Mau ăn đi, vẫn còn nóng. Đây là gì? Mua quà à?"



Phó Dục Thư gật gật đầu, chỉ vào túi giấy nói: "Túi màu đen là của Phẩm Nhất, còn lại là của ba mẹ."



Mẹ Phó không đồng ý: "Về thì về còn mua quà cho ba mẹ làm gì, mua cho Phẩm Nhất là được rồi."



Phó Dục Thư cười cười không bình luận, vừa đấm lưng vừa đi vào phòng ăn. Anh nghiêng người dựa vào cửa nói với Tưởng Phẩm Nhất: "Em ăn trước đi, anh chưa muốn ăn, đứng đây một chút."



Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đôi đũa quay đầu lại nhìn về phía anh, ân cần hỏi: "Không thoải mái sao?"



Phó Dục Thư cũng không giấu giếm: "Lái xe lâu quá nên đau lưng."



"Vậy anh đứng một lát đi." - Tưởng Phẩm Nhất buông đũa xuống đi đến bên cạnh anh, xoa bóp thắt lưng anh: "Chỗ này đau không?"



Phó Dục Thư lắc đầu nói: "Qua bên trái một chút. Cũng không phải là đau, là mỏi, ngồi rất khó chịu."



Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu, tiếp tục xoa bóp cho anh. Đúng lúc mẹ Phó đi đến thấy được cảnh này, bà nở nụ cười mãn nguyện với con dâu.




Đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về thành phố Bình Giang đã là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu như về trễ sợ rằng Cục trưởng công an thành phố Bình Giang sẽ tự mình đến đây bắt người. Phó Dục Thư ở ngoài hút một điếu thuốc, sau khi ra quyết định anh trở về nhà gọi Tưởng Phẩm Nhất vào phòng mình.



Anh nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tưởng Phẩm Nhất biết. Bao gồm chuyện cô bị bắt cóc thế nào, làm sao cứu được, vì sao trí nhớ lại mơ hồ, vân vân... Tưởng Phẩm Nhất phản ứng rất bình thản với chuyện này giống như đã sớm dự liệu được, lại giống như đã không còn sức lực kích động nữa.



Sau khi cô nghe xong tất cả chỉ bình tĩnh nói: "Vậy đưa em về thôi, đừng khiến Tống phó cục trưởng phải khó xử." - Nói xong cô bắt đầu thu dọn hành lý.



Phó Dục Thư nhìn dáng vẻ cam chịu của cô, lần đầu tiên anh cảm giác được sự bất lực của mình.



Cục trưởng công an thành phố Bình Giang năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cá tính của anh ta ngược lại với Tống Vân, cũng không giống Phó Dục Thư. Anh ta vô cùng cẩn thận, không nói nhiều nhưng mỗi lần nói đều đánh trúng điểm yếu của người khác.



Có thể lên làm Cục trưởng công an thì không cần phải bàn đến năng lực điều tra rồi. Mọi người có thể sẽ nói tết đã cận kề mà không ở nhà ăn tết với vợ con còn chạy đi phá án, cũng coi như là chuyên nghiệp. Nhưng thật ra vị Cục trưởng này đến giờ vẫn còn độc thân.



Đến thành phố Bình Giang, Phó Dục Thư cũng không thể chần chờ được, chỉ có thể lập tức đưa Tưởng Phẩm Nhất đến Cục công an. May là tuy Tống Vân không được tham gia vụ án này nữa nhưng đến cùng vẫn là Phó cục trưởng. Đãi ngộ và an toàn của Tưởng Phẩm Nhất trong đó cũng được bảo đảm. Điều anh cần lo lắng chỉ là luật sư và vấn đề chứng cớ.



Tưởng Phẩm Nhất đến Cục Công an nhanh chóng gặp được Cục trưởng công an thành phố Bình Giang, người chịu trách nhiệm vụ án. Người đó ăn mặc đồng phục thẳng thớm, mũ, cravat đều vô cùng chỉnh tề. Khuôn mặt thản nhiên vô cùng anh tuấn, là một kiểu lạnh lùng hoàn toàn khác với Phó Dục Thư. Anh ta chỉ đứng nơi đó thôi, không cần lên tiếng cũng đủ khiến người khác kinh sợ. Đại khái nói theo mọi người chính là không giận mà oai.



"Tưởng tiểu thư đúng không." - Anh ta chào hỏi theo phép lịch sự cơ bản nhất , cười vô cùng lạnh nhạt - "Hàn Cẩn Du, làm quen chút nhé." - Anh ta chìa tay với cô.



Tưởng Phẩm Nhất chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bắt tay anh ta. Sau khi Hàn Cẩn Du rút tay lại giống như người vừa chào hỏi kia không phải là anh ta, dùng giọng điệu giải quyết công việc sai bảo thuộc cấp: "Giữ lại mấy món đồ trên người Tưởng tiểu thư rồi đưa cô ấy đi."



Người nhân viên nghe được liền bước đến tịch thu điện thoại và trang sức của Tưởng Phẩm Nhất. Tưởng Phẩm Nhất bất lực nhìn về phía Phó Dục Thư. Phó Dục Thư nói: "Cục trưởng Hàn..."



Lời của anh còn chưa nói hết Hàn Cẩn Du đã lên tiếng: "Giáo sư Phó, tôi nể anh là giới trí thức, chúng ta cũng không xem là người xa lạ cho nên vẫn cho phép anh đi theo cô ấy vào đây. Nhưng chuyện tiếp theo anh cũng đừng xen vào, dừng ở đây thôi. Chứng cớ bên tôi đều rất bất lợi cho cô ấy, trước khi chứng minh được cô ấy vô tội chúng tôi phải tạm giam cô ấy trước. Về phần đồ đạc của cô ấy, sau khi xác nhận không có liên quan đến vụ án thì anh có thể mang đi." - Tuy ngoài miệng anh ta nói nể mặt Phó Dục Thư như bạn bè, nhưng biểu hiện lại không hề cho anh một chút sĩ diện - "Anh có thể yên tâm, nhiều lắm ba mươi bảy ngày, ngắn nhất hai mươi bốn tiếng, cô ấy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Trước mắt cô ấy là đối tượng tình nghi, không thể được hưởng quyền lợi như người bình thường, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng trình tự luật pháp mà thôi." - Dứt lời, anh ta quay đầu đi không nhìn bất cứ ai.