Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 13 : Uống một ly

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Thẩm Huyên cảm thấy nếu mọi người đều hào phóng giống như nam chính như vậy, thế thì trên đời này chắc chắn hơn phân nửa người đều muốn ra tòa ly hôn, tuy nhiên đáng tiếc là, không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn gặp được Thần Tài như cô.



Chờ sau khi đối phương ký tên lên giấy xong, Thẩm Huyên lập tức cầm lấy bản thỏa thuận của cô, rồi liền đứng dậy, “Anh yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ không tiết lộ cho người thứ ba biết!”



Dứt lời, liền gắt gao ôm bản thỏa thuận ly hôn kia lên lầu, hơn nữa còn đi nhanh như bay, tựa hồ giống như là rất sợ người phía sau đổi ý.



Nhìn cô nói xong liền nhanh như chớp đã không thấy người đâu, Mục Đình khẽ cười một tiếng, tùy tay nâng lên chung trà nhấp một ngụm, ánh mắt chậm rãi dừng lại bản thỏa thuận còn lại ở trên bàn.



Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh chắc chắn sẽ không tin tính cách của một người lại có thể biến hóa lớn như vậy.



Trở lại phòng, Thẩm Huyên rất nhanh liền đem bản thỏa thuận ly hôn bỏ vào két sắt của cô, phải biết rằng đây chính là đồ còn quan trọng hơn toàn bộ tài sản của cô, tuy rằng không có người làm chứng, nhưng mà nếu nam chính chịu đưa tiền, đương nhiên cũng sẽ không lừa chính mình.



Mà sự thật chứng minh cô cũng không có nhìn lầm người, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau cô liền nhận được một tin nhắn của ngân hàng, vốn dĩ chỉ muốn xem mấy giờ, nhưng khi nhìn mặt trên có số tiền được chuyển khoản, nháy mắt tinh thần cô chấn động!



Trừng mắt cẩn thận đếm vài lần, sau khi xác nhận chính mình không có nhìn lầm, lại lên mạng kiểm tra số riền còn lại, phát hiện đúng thật là không phải nằm mơ, vừa mới ký thỏa thuận, cư nhiên nam chính liền đưa tiền cho cô!



Trong chớp mắt bản thân liền trở thành một phú bà sở hữu hàng trăm triệu, Thẩm Huyên nào còn có cảm giác muốn ngủ, nghĩ lại bản thân từng là thực tập sinh mỗi tháng cũng chỉ cầm được mấy ngàn tiền lương, đến cả nhà để ở cũng chỉ là nhà lầu đã cũ, bây giờ liền trở thành một phú bà ở biệt thự cao cấp!



Giống như là đang nằm mơ vậy, nghĩ đến ngày hôm qua bản thân còn đang hoài nghi anh không tìm luật sư làm chứng có phải còn có âm mưu gì khác hay không, bây giờ Thẩm Huyên cảm thấy chính mình đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà!



Đột nhiên có được một khoản tiền khổng lồ, cô quyết định mở thêm một vài thẻ để tiết kiệm, ban đầu muốn gửi tin nhắn cho anh để cảm ơn, nhưng mà Thẩm Huyên phát hiện bản thân lại không có số điện thoại của nam chính, đành phải từ bỏ cái ý định này.



Hôm nay ra ngoài rất sớm, hơn nữa tinh thần của cô còn thập phần sáng láng, chờ sau khi đem tiền chuyển vào các thẻ khác xong, Thẩm Huyên mới gọi điện cho Lục Tố Tố rủ đi dạo phố, hôm nay tâm tình rất tốt, chỉ cảm thấy không khí liền tươi mát hơn rất nhiều.



Trong trung tâm thương mại người đến người đi, ánh đèn trong tiệm quần áo thật loá mắt, nhìn người vẫn đang còn chọn quần áo, Lục Tố Tố nhịn không được khẽ cười một tiếng, “Hôm nay thoạt nhìn tâm tình cậu thật không tồi nha, chuyện gì thế, chẳng lẽ rốt cuộc Mục tổng cũng nói chuyện với cậu?”



“Cái này…… Còn có cái này nữa…… Đều gói lại hết cho tôi.”
Thở dài, cô chậm rãi đi đến, gió đêm thổi qua, trong trời đêm trên bầu trời điểm vài ngôi sao, trên ban công có một chai rượu vang đỏ đang đặt trên bàn, người đàn ông mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, trên tay bưng một ly rượu vang màu sắc đỏ thẩm, bộ dạng lạnh lùng so với ngày thường tựa hồ còn có thêm một chút ý vị khác lạ, lúc này ánh mắt sâu kín đang nhìn xa xăm vào bầu trời đêm vô tận.



“Tôi…… Sẽ đến chăm sóc cho ông thật tốt.” Giọng nói cô phá lệ nhẹ nhàng.



Vì đã xem qua sách, cho nên Thẩm Huyên biết nam chính tuy rằng không hay biểu đạt cảm xúc ra ngoài, nhưng tình cảm của anh đối với ông rất sâu đậm, rốt cuộc anh vẫn là do được ông nuôi lớn, làm sao lại không có cảm tình được.



Dù cho đã gạt ông ly hôn, nhưng ông rất quan tâm đối với chính mình, Thẩm Huyên vẫn là có thể cảm nhận được, cô cũng biết tâm nguyện của ông là nhìn thấy cô cùng nam chính hạnh phúc mỹ mãn, chỉ là việc này tựa hồ là không có khả năng.



Cô chỉ biết thở dài, cũng không biết an ủi người khác, cô rót một ly rượu, nhẹ giọng nói: “Có cần tôi bồi anh uống một ly không?”



Mục Đình không nói gì, chỉ giơ tay đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, ánh mắt vẫn dừng ở bầu trời đêm như cũ.



Thẩm Huyên cũng nhấp miệng, phát hiện cũng không phải rượu mạnh, cũng không biết là có phải do tửu lượng của anh kém hay không.



Cảm thấy đối phương cũng không cần mình an ủi, cô buông ly xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu anh uống nhiều rượu sẽ đau đầu, vậy nên không cần uống quá nhiều, ông đã nói qua, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”



Biết chính mình lắm miệng, nhưng đối phương cho cô nhiều tiền như vậy, coi như an ủi Thần Tài, nói xong, cô liền xoay người rời đi.



Gió đêm khẽ thổi, bầu trời đêm vô biên điểm vài ngôi sao, người đàn ông bỗng nhiên hé mở môi mỏng, “Không phải muốn uống một ly.”



Dừng lại bước chân, Thẩm Huyên chớp chớp mắt, đột nhiên có loại cảm giác bản thân đang gặp ảo giác, không khỏi lùi lại phía sau vài bước nhìn đối phương, “Tôi…… Tửu lượng không tốt, chỉ là nói vui mà thôi, nếu anh muốn tôi có thể giúp anh kêu trợ lý Chung lên đây được không?”



Hơn nữa sau khi dính rượu dễ dàng loạn tính, cô tuyệt đối không thể dính!



Khóe mắt thoáng nhìn, tựa hồ là nhận thấy được sự đề phòng của cô, người đàn ông bỗng nhiên hơi cúi người đối diện với hai tròng mắt đen láy của cô, giọng nói trầm thấp, “Cô cảm thấy tôi sẽ làm cái gì đối với cô?”