Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 14 : Cổ phần công ty

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



Nhìn nhau, Thẩm Huyên không tự giác lùi lại phía sau một bước, tiện đà cười mỉa một tiếng, “Mục tổng thật biết nói đùa, tôi chính là sợ bản thân sẽ làm cái gì đối với ngài."



Nói xong, cô liền dứt khoát ngồi xuống, nhìn rượu vang đỏ thẩm nằm trong ly, bưng lên miệng rồi nhấp một hớp, rượu cũng không phải mạnh lắm.



Nghĩ đến cái gì, biểu tình của cô bỗng nhiên trào phúng, chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn vào bầu trời đêm vô tận, thanh âm nỉ non, “Nếu là trước đây, anh có thể đối với tôi như vậy, tôi nghĩ là tôi nhất định sẽ cao hứng đến điên luôn rồi.”



Giọng nói nhẹ tênh theo gió đêm thổi qua, Mục Đình hơi hơi rũ mắt, đối với anh mà nói, mặc kệ là cùng ai kết hôn đều như nhau, chỉ cần tôn trọng nhau như khách là được.



“Tôi biết trước kia hành vi của tôi thật sự rất cực đoan, tất cả bọn họ đều nói rằng đây chỉ là thú tính của các cặp vợ chồng mà thôi, cho nên tôi cũng cho rằng chuyện này cũng không có gì.” Thẩm Huyên cười tự giễu, “Nhưng tôi đã sai rồi, nếu hai người không yêu nhau, làm sao có thể tính là vợ chồng được chứ?”



Cô biết nếu như đêm tân hôn đó nữ phụ không hạ dược nam chính, nói không chừng nam chính sẽ không chán ghét nữ phụ như vậy, nhưng không có biện pháp, nữ phụ rất không có tự tin, luôn cảm thấy nếu không làm như vậy nam chính chắc chắn sẽ không chạm vào cô, đương nhiên, trên đời không có nếu như, việc cấp bách bây giờ cô phải làm chính là tìm một cái cớ cho việc thay đổi tính cách của mình.



“Tôi cho rằng đây là yêu, không nghĩ tới đây chỉ là một loại chấp niệm mà thôi, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia, tôi mới cảm thấy nhẹ nhỏm, điều gì nên đến cũng sẽ đến, không thích chính là không thích, cho dù tôi làm bất cứ cái gì anh cũng sẽ không thích tôi, tôi có thể hiểu được anh có cảm giác gì đối với tôi, cũng giống như là tôi đối với Mục Dịch vậy, luôn cảm thấy hắn bám lấy mình không buông, hận không thể làm cho hắn vĩnh viễn không còn xuất hiện ở trước mặt mình.”



Cúi đầu mất nửa ngày mới nặn ra được một giọt nước mắt, Thẩm Huyên bỗng nhiên cười, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mang theo ánh mắt phức tạp dừng lại trên người anh, “Chúc mừng anh, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.”



Dư quang yếu ớt đảo qua, toàn bộ ban công chỉ được một cái đèn chùm trong nhà chiếu sáng, nhìn vẻ mặt tự giễu của cô, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chân ly, con ngươi màu đen hiện lên một tia thâm thuý, cho nên cô mới bị bệnh hoang tưởng, chính là vì vẫn luôn sợ hãi chính mình đề nghị ly hôn sao?




Đẩy cửa phòng bệnh ra, những người đứng phía sau lập tức im lặng, cô mang theo cháo trắng đi vào, liền đóng cửa lại, ngăn cách mấy người đang nhìn lén bên ngoài.



Phòng bệnh rất yên tĩnh, ông lão vốn dĩ đang nhắm mắt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, chờ sau khi nhìn rõ là cô, trong mắt mới lộ ra nhè nhẹ hòa ái, “Đáng tiếc ông không có cháu gái tri kỷ giống như cháu, vẫn là lão Thẩm có phúc khí.”



Giọng nói yếu ớt tựa hồ tiết lộ trạng thái sức khỏe của ông lão, tâm tình Thẩm Huyên cũng trầm trọng hơn, nhưng vẫn lộ ra vẻ nhẹ nhàng rót một ly nước ấm, dùng cái muỗng đút cho ông uống, “Lời này của ông cháu liền không thích nghe, chẳng lẽ cháu dâu không tính là cháu gái sao?”



“Khụ khụ……” Ông lão cười đột nhiên ho khan lên, trên người đã không thể cắm nhiều dụng cụ được nữa, cuối cùng chỉ có thể cố sức nâng tay lên, “Là ông không có cái này phúc khí này, không nhìn được cháu trai chào đời……”



Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua giống như vỏ cây của đối phương, Thẩm Huyên cảm thấy cái mũi liền đau xót, “Thật xin lỗi, cháu……”



“Ở thời điểm năm đó nó mới ba tuổi, ba mẹ nó đi máy bay liền xảy ra chuyện, Mục gia liền rối loạn, mấy năm nay ông vội vàng xử lý mọi chuyện cũng không có không chú ý nó trưởng thành, cho nên ngay cả người làm ông này cũng không hiểu được nó đang suy nghĩ cái gì, ông biết là muốn con thông cảm cho nó rất khó, nếu…… Thật sự nhẫn nhịn không được, vậy ly hôn đi.”



Ông Mục tháo bình dưỡng khí ra, giọng nói suy yếu, “Là ông có lỗi với ông của con, không thể chăm sóc tốt cháu gái của hắn, hắn chắc chắn sẽ hận chết lão già thúi như ta.”



Hốc mắt nóng lên, Thẩm Huyên gắt gao nắm chặt tay ông, giọng nói nghẹn ngào, “Sao có thể chứ, ông tốt như vậy, đều là do cháu lúc trước một mực đòi gả cho Mục Đình, nếu không…… Có lẽ là ông đã sớm có cháu đích tôn để bế rồi.”



Đáng tiếc trên đời không có nếu. Có lẽ là do nói chuyện lâu nên có chút mệt mỏi, ông Mục chỉ vỗ nhẹ tay cô, “Nếu tên tiểu tử kia nói muốn ly hôn, ông còn vì con để lại 3% cổ phần, coi như là ông bồi thường cho con đi.”