Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 17 : Qua đời

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



Khi quay về biệt thự thì đã là buổi tối, lo lắng mất một ngày quả thật là có chút mệt mỏi, nhưng mà Thẩm Huyên lại càng đói hơn, tắm rửa xong liền chạy xuống dưới lầu ăn cơm, kỳ thật cô muốn ăn lẩu, nhưng mà nam chính chắc chắn không thích cái mùi vị này, vẫn là chờ thời điểm ban ngày anh không có ở nhà thì ăn là được rồi.



Một mình ăn hết một con tôm hùm lớn, Thẩm Huyên đã sâu sắc như thế nào là sau một đêm liền trở thành người giàu có, có tiền liền có thịt cá tươi ngon thật thoải mái, quả thật là trước đây cô cũng không ngờ con tôm hùm này lại to đến thế.



“Đúng rồi, trong cuộc họp hôm nay mấy người bác sĩ đó nói thế nào, bệnh của ông làm thế nào mới có thể kéo dài?” Cô bỗng nhiên nhìn người bên cạnh hỏi.



Anh thong thả ung dung ăn cơm, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, môi mỏng chỉ hé mở, “Phẫu thuật.”



“A? Nhưng cơ thể của ông……” Nói đến đây, Thẩm Huyên lại nhịn không được thở dài, không làm phẫu thuật thì không kéo dài được mấy ngày, làm phẫu thuật tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà ít nhất còn có một con đường sống.



Tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, ông của nam chính cho cô 3% cổ phần, chuyện này nếu như bị những người khác của Mục gia biết, chắc chắn sẽ sống chết với cô vì người ngoài như cô không thể, nhưng cô cũng đâu có muốn, dù sao nam chính cũng đã cấp đủ cho cô cả đời không lo ăn mặc.



“Cuối tuần cùng tôi ra ngoài một chuyến.” Mục Đình bỗng nhiên lên tiếng.



Nghe vậy, Thẩm Huyên sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện “Ồ” một tiếng. Chắc chắn lại là tham gia cái yến tiệc gì đó, cô lại phải tiêu tiền mua lễ phục, hơn nữa mấy bộ lễ phục này nọ đều chỉ có thể mặc một lần, quả thực là hút máu mà.



“Dì Vương, ngày mai cháu muốn ăn bào ngư, muốn loại bào ngư lớn.” Cô lập tức hướng người đang bưng thức ăn lên, nói.



Người sau nghe vậy chỉ cười một cái, “Vậy phải đợi đến ngày mốt, vì máy bay cũng cần một ít thời gian.”



Thẩm Huyên gật đầu không nói gì nữa, chỉ là nhịn không được lại cảm thán sự xa sỉ của đại gia lần nữa, không sai, giống như con tôm hùm cô mới ăn sáng nay đều là từ nước ngoài vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, nếu không phải đang ở trong đó, cô khó có thể tưởng tượng được người giàu có lại có thể xa xỉ đến như vậy, ngay cả thức ăn cũng có nhân viên chuyên môn chọn lựa, tuy nhiên chờ sau khi ly hôn, cô chắc chắn sẽ không được hưởng thụ loại đãi ngộ này nữa.


Bên ngoài phòng bệnh đều có một phần là người Mục gia, cùng cổ đông công ty, Lưu Mỹ Vân và những người đó bị ngăn ở bên ngoài không vào được, nhưng cũng không lâu nữa, những phóng viên săn tin tức rất nhanh sẽ chạy đến đây.



Thẩm Huyên bước từng bước tiến lên, nhìn ông lão xanh xao trên giường bệnh, cuối cùng nhịn không được trong lòng chua xót, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm chặt tay ông lão.



“Ông……”



Bất kể là do buổi chiều cô cùng Mục Đình có diễn hay không, ông của nam chính chắc chắn cũng cảm thấy mỹ mãn, cho nên mới không còn nghĩ muốn ra đi thống khổ như vậy nữa.



Mục Đình trầm mặc một lát, bỗng nhiên giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trợ lý Chung, “Ngày mai tuyên bố tin tức, đêm nay tôi không muốn nhìn thấy có bất kỳ phóng viên nào tiến vào.”



“Vâng!” Trợ lý Chung lập tức đi xuống phân phó.



Mục Dịch đứng dựa vào cửa, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đang thương tâm bên trong, không hiểu rằng sao cô lại quan tâm đến ông mình nhiều như vậy, vì cái gì lại lạnh lùng đối với mình như thế.



“Cái kia Mục tổng…… Ngày mai có cần mở cuộc họp hội đồng quản trị hay không?” Một cổ đông của công ty thần sắc cũng có chút ngưng trọng lên tiếng.



Trong chốc lát, những người khác biểu tình cũng trở nên nghiêm túc lên, thật ra cũng không có trì hoãn bao nhiêu, trừ cổ phần trong tay chủ tịch ra, chính là cổ phần trong tay của Mục tổng bọn họ nhiều nhất, dù cho chủ tịch có đem toàn bộ cổ phần cho một người khác, bọn họ cũng có thể phân tán cổ phần bán cho Mục tổng, bất kể như thế nào công ty vẫn là do Mục tổng cai quản.



Tiến lên đắp tấm vải trắng lên giúp ông mình, Mục Đình nhíu mày lại, nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn những người khác, “Vào lúc hai giờ chiều ban giám đốc nên chú ý thị trường chứng khoán.”



“Hiểu rồi, về vấn đề dư luận chúng tôi cũng sẽ khống chế.” Cổ đông ban nãy lên tiếng lập tức gật đầu.



Thật ra trong một góc có một luật sư mặc tây trang luôn ngồi đó bỗng nhiên đứng dậy, có lẽ là thấy đã đến thời điểm, lúc này mới mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người, “Các vị, căn cứ vào ý nguyện của mục lão tiên sinh, vào ngày thứ bảy tổ chức tang lễ tôi sẽ công bố di trúc, mong các vị đều có mặt đúng giờ.”