Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 18 : Oan gia ngõ hẹp 1
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Edit: Chovay-HVHT
Rốt cuộc cũng nhắc đến di chúc, tuy rằng trên mặt những người khác đều là một mảnh đau thương, nhưng trong lòng đều nhịn không được so đo, không nói đến cổ phần, mấy năm nay lão gia tử đầu tư không ít vào các sản nghiệp khác, đây chính là một miếng mỡ lớn, cũng không biết sẽ phân chia như thế nào.
Biết rõ lúc này nơi đây chắc chắn sẽ rất loạn, nên Thẩm Huyên cũng không có ở lại đây lâu, liền một mình quay về biệt thự trước, trợ lý Chung còn cố ý phái hai vệ sĩ đi theo cô, cô biết là bởi vì Mục Dịch cũng ở đây, cho nên đối phương mới cảnh giác như vậy, lúc này Mục gia tuyệt đối không thể lại xảy ra chyện gì được.
Trở lại biệt thự, cũng không ngủ được, không bao lâu trời liền tờ mờ sáng, dường như cả một đêm nam chính đều không có trở về, trong lòng Thẩm Huyên có rất nhiều cảm xúc, nhưng lại tìm không được điểm phát tiết, tuy rằng không phải là người sinh ra mình, nhưng ông của nam chính lại đối với cô thật sự rất tốt.
Tang lễ sẽ được diễn ra vào ba ngày sau, mấy ngày nay Thẩm Huyên cũng không gặp lại Mục Đình, bởi vì đối phương thật sự là rất bận, đi sớm về trễ đã là chuyện bình thường, tuy nhiên những người khác của Mục gia lại đều rất yên tĩnh, như là bình yên trước cơn bão, dường như là đang chờ đến ngày công bố di chúc.
Thẳng đến ngày diễn ra lễ tang, bên ngoài nhà tang lễ toàn bộ đều là xe, toàn bộ người Mục gia chi thứ cùng trực hệ cũng có cả đống người, tuy nhiên chỉ có vài người dòng trực hệ mới có thể đứng trong linh đường, Thẩm Huyên cũng theo Mục Đình đứng ở hàng đầu tiên, trên mặt không có biểu tình gì nhìn những người đến đây chia buồn.
Bầu không khí áp lực bao phủ toàn bộ nhà tang lễ, có rất nhiều người đến đây chia buồn, dường như đều là nhân vật nổi tiếng trong giới, vẻ mặt ai nấy cũng đều đau buồn được bộc lộ rõ trong lời nói, người đọc điếu văn* chính là chú của nam chính, là một họa sĩ không để ý gì ngoài nghệ thuật.
“Thật sự cảm ơn các vị vì hôm nay đã đến đây, cha tôi, ông Mục Quốc Hoa bởi vì bất hạnh nên bị nhồi máu não, đã được điều trị tích cực, nhưng thật sự tuổi đã già, cuối cùng ông vẫn vĩnh biệt cõi đời ở bệnh viện vào ngày ba……”
Toàn bộ linh đường đều phi thường yên tĩnh, chỉ có vài người Mục gia đứng đó yên lặng lau nước mắt, bao gồm cả Lưu Mỹ Vân, khóc y như thật.
Có lẽ là bị nhiễm bởi bầu không khí bi thương trong linh đường, nhìn ảnh chụp ông Mục treo bên trên, Thẩm Huyên cũng không nhịn được hốc mắt liền đỏ hoe, yên lặng cúi đầu lắng nghe từng câu trong điếu văn.
Cô mặc váy màu đen tuyền, tóc được búi lên cao, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn để mộc đã bị che kín bởi nước mắt, hàng lông mi cong vút như lông vũ đang run run rẩy rẩy bỗng rơi xuống một giọt nước mắt to bằng hạt đậu, giống như đang phải chịu đựng cái gì, vẫn luôn gắt gao cắn chặt môi không lên tiếng.
Mục Đình bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua thư kí Lý phía sau, người sau lập tức chạy nhanh tiến lên đưa cho Thẩm Huyên một gói khăn giấy.
Thấp giọng nói câu “Cảm ơn”, xong Thẩm Huyên mới lau nước mắt, mà bên trong đám người Mục Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé của cô không rời mắt, chỉ là lúc này, đứng bên cạnh cô lại không phải là bản thân hắn.
Chờ sau khi điếu văn được niệm xong, Thẩm Huyên đột nhiên phát hiện người bên cạnh di chuyển.
“Thật cảm ơn các vị hôm nay đã đến, tâm thái của ông rất thanh thản, ông không để lại quá nhiều tiếc nuối, ông dành cả đời để làm từ thiện, vì tiếp tục tâm nguyện của ông, tập đoàn chúng ta sẽ tặng 1 tỷ làm quỹ từ thiện dưới danh nghĩa của ông, cũng đem 1% lợi nhuận hàng năm cùng làm từ thiện.”
Bỗng chốc, phía dưới lập tức vang lên từng trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thẩm Huyên cũng sợ ngây người, vậy thì sẽ là bao nhiêu tiền nha, nam chính tuyệt đối là người xa hoa nhất mà cô từng gặp.
Tuy nhiên, lúc này còn có thể trực tiếp tạo dựng hình tượng tốt cho công ty, còn nữa, cũng có khả năng đây là ý của ông nam chính khi còn sống, ông Mục có thể nói tuyệt đối chính là một doanh nhân chân chính.
Thật rõ ràng, nam chính nói rất ít, sau khi nhận được một tràng pháo tay, liền kết thúc bài diễn văn của buổi lễ tưởng niệm, tuy nhiên đối phương vẫn rất bận như cũ, ngay sau đó liền cùng vài người rời đi, Thẩm Huyên sợ gặp phải Mục Dịch, nên liền tìm tài xế chạy nhanh đưa cô trở về.
Bảy ngày sau cô phải đến nghe di chúc, Thẩm Huyên đã muốn mở nó trước, nếu bên trong thực sự có cho cô 3% cổ phần kia, cô vẫn sẽ trả lại nam chính, cũng miễn cho bị đám chó điên người Mục gia thương nhớ.
Nghĩ rằng hôm nay nam chính lại đến khuya mới trở về, Thẩm Huyên liền một mình ở trong phòng ăn bật lửa nấu lẩu, hơi nóng từ trong nồi lẩu bay ra toàn bộ trong phòng, tuy rằng gần đây hai chân giống như béo ra, nhưng mà căn bản là cô không khống chế được chính mình, xem ra về sau cũng nên dậy sớm cùng nam chính chạy bộ giảm béo mới được.
Quả thật cô cảm thấy nữ chính rất phù hợp, tuy rằng thánh mẫu không có ý xấu, nhưng mà Thẩm Huyên chỉ nghĩ muốn cách đối phương càng xa càng tốt, rốt cuộc không có ác độc nữ phụ như cô hỗ trợ, thì nữ chính làm sao có thể biểu hiện được tính cách thiện lương của mình khác với những người phụ nữ khác chứ.
“Trí nhớ tôi rất kém, rất nhiều chuyện đều đã quên.” Thanh âm cô bình tĩnh.
Thấy cô cư nhiên không so đo với mình, Tô Họa lập tức cười ngồi gần lại, thập phần hào hứng nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu có cơ hội tôi muốn mời cô dùng bữa, có thể chứ?”
Không rõ nữ chính vì cái gì lại nhiệt tình như vậy, Thẩm Huyên là thật sự không muốn có liên lụy gì với đối phương, mặt lạnh xuống dứt khoát liếc Tô Họa, “Tôi đã nói, là tôi không nhớ, cũng không cần cô mời tôi ăn cơm.”
Nghe vậy, Tô Họa cũng không cảm thấy mất mát, chỉ cảm thấy là do bản thân làm phiền đối phương, quả thật Tô Họa cảm thấy vị tổng tài phu nhân này là thật sự rất tốt, so với những người luôn nói chuyện hai mặt, thật sự là rất thẳng thắn.
“Chắc đây là phu nhân Mục tổng đi? Như thế nào không thấy cô đi cùng Mục tổng?”
Tầm mắt Thẩm Huyên vừa chuyển, chỉ thấy bên cạnh Tô Họa bỗng nhiên có một người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi xuống, tuy trên mặt treo ý cười ôn hòa, nhưng lại khiến người khác cảm giác không có một chút thiện ý nào, dù cho đối phương lớn lên có dạng chó hình người nhưng đáy lòng Thẩm Huyên lại sinh ra một cổ chán ghét.
Nếu cô đoán không sai thì, đối phương hẳn chính là người đã đem nguyên chủ đưa vào ngục giam, khiến nữ phụ bị tra tấn đến chết chính là nam hai!
Nhìn móng tay của bản thân mới làm xong, thanh âm Thẩm Huyên bình tĩnh, “Vị tiên sinh này tìm ông xã của tôi có việc sao? Ngại quá, gần đây ông xã của tôi rất bận, không giống với vị tiên sinh này, có thể đi cùng phụ nữ mỗi ngày.”
Trên gương mặt tuấn lãng của Phương Khâm vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, một bên nắm tay Tô Họa, trong mắt tất cả đều là nhu hòa, “Đến thời gian bồi người phụ nữ của mình cũng không có, vậy còn tính là đàn ông sao?”
Mặt Tô Họa liền đỏ lên, lập tức rút tay mình về, “Phương tổng thỉnh ngài tự trọng.”
Dần dần các chỗ trống đều ngồi đầy người, mọi người cũng đều chú ý đến bạn gái của Phương Khâm, thoạt nhìn còn rất trẻ người này chính là người Phương Khâm luôn thích, không nghĩ tới Phương tổng vẫn còn thích người phụ nữ này.
Nếu không phải là có nhiều người nhìn lên, Thẩm Huyên thật muốn mắng lại, xứng đáng cả đời làm lốp xe dự phòng, tuy rằng nam chính chán ghét nữ phụ, nhưng chưa bao giờ vũ nhục cô, nhưng cái người nam hai này cư nhiên còn trào phúng một người phụ nữ như cô, nữ chính thích hắn mới là lạ.
Thẳng đến thời điểm hội đấu giá sắp bắt đầu, vị trí bên cạnh mới có một người ngồi xuống, Thẩm Huyên vừa muốn nói gì, trợ lý Chung liền đưa cho cô một cái áo choàng, cô lập tức nói tiếng cảm ơn, ở đây nhiệt độ quả thực rất thấp.
Thấy người bán đấu giá đang lên đài, cô lập tức kéo ống tay áo người bên cạnh, tiếp theo liền thò đầu qua nói: “Ngươi có quen biết với cái người Phương Khâm kia sao?”
Mục Đình liền sâu kín nhìn cô, cùng với xương quai xanh trắng nõn tinh xảo đang lộ ra của cô.
Hạ giọng, Thẩm Huyên nghiêm trang nói: “Anh không biết đâu, mới vừa nãy cậu ta cư nhiên mắng anh không phải là đàn ông.”
- -------------------
*Là bài văn đọc khi làm lễ tang để bày tỏ lòng thương tiếc đối với người chết.
P/s: sr mọi ở chương trước đoạn cuối cùng luật sư nói "bảy ngày sau tang lễ mà mình dịch nhầm vào ngày thứ bảy tổ chức lễ tang", mình đã sữa lại mong các bạn đọc tập này sẽ không thắc mắc [ngàn lần xin lỗi:(((]