Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 19 : Lễ vật

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



Lúc này người bán đấu giá đã lên đài, anh nhàn nhạt nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, “Thật sao?”



“Đương nhiên là thật, mới nãy mọi người xung quanh đều nghe thấy.” Vẻ mặt Thẩm Huyên nghiêm túc nói: “Có phải trên phương diện làm ăn anh đã nãy sinh mâu thuẫn với anh ta hay không?”



Trong sách viết nam chính cùng nam hai chính là đối thủ một mất một còn, bởi vì hai bên gia tộc chính là kẻ thù của nhau, vì tranh dành nữ chính lại càng là một phen gió tanh mưa máu, đương nhiên, cuối cùng nam hai chắc chắn là thua.



Lúc này hội đấu giá đã bắt đầu, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh, Thẩm Huyên cũng không dám nói nữa, lại nhìn người bên cạnh như cũ vẫn là bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, rõ ràng là không đem lời của cô để ở trong lòng.



Cũng không mong đợi anh sẽ tin tưởng chính mình, Thẩm Huyên cũng tiếp tục nhìn lên đài vật phẩm đầu tiên đã được mang ra đấu giá, cứ chờ xem, một ngày nào đó bọn họ chắc chắn sẽ vì nữ chính mà trả giá rất nhiều.



Hội đấu giá phần lớn đều là một ít trang sức cùng đồ cổ và một ít tranh chữ linh tinh, không có chút đồ mới lạ nào, cho đến khi một chiếc bát vàng cổ xuất hiện, được giới thiệu là đã có một ngàn năm lịch sử, mà lúc này Thẩm Huyên lại phát hiện người bên cạnh động tay.



“Tiên sinh số ba hai mươi nghìn vạn!” Người bán đấu giá đột nhiên hô.



Chốc lát sau, những người khác đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn về phía cái người Mục tổng kia, không nghĩ tới đối phương lại có sở thích độc đáo như vậy.



Thẩm Huyên cũng là một bộ tò mò hỏi: “Thì ra Mục tổng còn thích loại đồ vật tục khí này.”



Cô còn tưởng rằng đối phương sẽ thích mấy cái tranh chữ gì đó hoặc là mấy cái linh tinh giống vậy.



Hơi nghiêng đầu, giọng nói anh bình tĩnh, “Cảm thấy chắc là thích hợp với cô.”



Thẩm Huyên: “……”



“Có vẻ như cô không thích.” Anh buông bảng xuống.



“Thích!” Thẩm Huyên hít sâu một hơi, lập tức treo lên vẻ mặt tươi cười, “Tôi rất thích mấy loại đồ tục khí như này!”



Trời sinh cô ra đã là người thô thiển* như vậy rồi! Chỉ cần là đồ đáng giá thì cô đều thích!



Khóe môi Mục Đình nâng lên một độ cong mờ nhạt, rất nhanh bát vàng đã bị năm nghìn vạn của anh mua xuống dưới.



Không nghĩ đến là đi cùng anh đến đây còn có lễ vật, Thẩm Huyên cảm thấy đi một chuyến này cũng không mệt, ít nhất là tiền lễ phục đã được gỡ lại, đúng là đi theo nam chính không bao giờ thiệt cả.



“Đây là một chiếc vòng cổ được một nhà thiết kế mất mười năm để hoàn thành, chính giữa được khảm chín mươi chín viên kim cương hồng.....”



Là phụ nữ đều thích trang sức, cho dù khởi điểm là ba nghìn vạn, nhưng rất nhanh đã có người hô giá kêu tới tám nghìn vạn rồi, Thẩm Huyên cũng không muốn những thứ này, nhưng dù sao bất cứ ai mỗi ngày ra cửa đều mang theo cái này, còn là vàng, lại không bị mất giá.



“Mười nghìn vạn.” Phương Khâm bỗng nhiên giơ bảng số.




“Về sau đừng hạ dược, tôi không cần nữa.” Anh lại nhắm mắt lại lần nữa, thanh âm lạnh nhạt.



Thẩm Huyên đỏ mặt ấp a ấp úng nửa ngày cũng không biết nên giải thích như thế nào, cảm giác Đậu Nga còn không oan bằng cô, nhưng không có biện pháp, nỗi oan này chắc chắn là cô phải cõng trên lưng rồi.



Trợ lý Chung sợ ngây người, Mục tổng không phải muốn ly hôn sao?



Một đường cũng không dám nói chuyện, chờ khi xe bừng lại bên ngoài biệt thự, Thẩm Huyên lập tức lao nhanh như chớp ra khỏi xe, tiếp theo liền chạy nhanh như bay lên lầu, cất kỹ cái bát của cô xong liền đi tắm rửa, cô cảm thấy bản thân nhất định phải nhanh chóng ly hôn mới được, nam chính hình như đã không còn để ý đến chuyện nguyên chủ hạ dược anh ta nửa, tuy nhiên rất có khả năng là trong khoảng thời gian này bản thân đã tẩy trắng không ít, làm nam chính cho rằng cô chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.



Việc này không thể được, ai biết được quan hệ của nam chính cùng nữ chính còn có thể tốt hơn hay không, một tấm bia đỡ đạn như cô mà đánh cuộc sẽ không dậy nổi mất, vẫn là ly hôn đáng tin cậy hơn, chính là nếu đối phương không nói ly hôn, vậy thì phải làm sao bây giờ?



Sớm biết như vậy, cô không nên giúp bản thân tẩy trắng, vẫn nên tếp tục học con đường xưa của nguyên chủ, khiến nam chính tiếp tục chán ghét chính mình, anh ta mới có thể ly hôn?



Cảm giác đây là một ý hay, tắm xong, cô lập tức đi xuống dưới lầu tìm chút đồ ăn, hơn nửa đêm rồi nên cô không dám lại ăn đồ dầu mỡ, cô chỉ có thể ăn chút trái cây liền đi lên ngủ, rốt cuộc ngày mai là tuyên bố di chúc, chắc chắn lại là một hồi gió tanh mưa máu.



Mà sau khi trở lại phòng, lại thấy trên tủ đầu giường đột nhiên nhiều ra một cái hộp đen, cũng không biết là xuất hiện từ khi nào, chờ cô mở ra khi vừa nhìn thấy, dưới ánh đèn, đập vào mắt là một màu xanh biếc thuần túy trong suốt.



Hô hấp dừng lại, cô lập tức thật cẩn thận duỗi tay sờ vào vòng ngọc, cảm xúc cực kỳ bóng loáng lạnh lẽo, tưởng tượng tới trong tay là một đồ vật hơn một trăm nghìn vạn, Thẩm Huyên rất nhanh liền đậy hộp lại, vội vàng chạy ra khỏi phòng.



Chờ khi đứng trước cửa phòng nam chính, gõ hai cái vào cửa, bên trong cũng không có động tĩnh gì truyền đến, Thẩm Huyên chỉ có thể tự mình đẩy cửa ra, lại sợ nhìn thấy cái gì không nên xem, híp mắt lại nhìn vào trong phòng quét một vòng, nhưng cũng không có nhìn thấy người, chính là vì cái gì trong phòng đèn lại sáng?



“Tìm cái gì?”



Trong lòng nhảy dựng, đột nhiên có giọng nói truyền đến dọa cho Thẩm Huyên nhảy dựng, nhịn không được ôm ngực xoay người, lại thấy anh đã thay bộ đồ thoải mái ở nhà, trên tay còn cầm cuốn sổ, dường như mới từ thư phòng qua đây.



“Cái này…… sao lại ở phòng của tôi?” Cô lập tức trở lại chuyện chính giơ hộp đồ ra, biểu tình phá lệ nghiêm túc, "Không phải là anh nói không cho tôi sao?”



Cô vốn đang cho rằng nam chính hào phóng, muốn ly hôn còn đưa đồ vật quý trọng cho cô như vậy, kết quả là cô đã bị đối phương vả mặt, chính là bây giờ vì cái gì lại có ở trong phòng cô?



Mục Đình không mặn không nhạt nhìn cô, bỗng nhiên hơi cúi người, ánh mắt sáng rực, “Chẳng lẽ cho tôi?”



- ----------------



Chú thích



*Thô thiển: quá đơn giản và nông cạn, kém tinh tế, không sâu sắc



*khoa trương: cường điệu hoặc phóng đại quá sự thật



*Hậm hực: có điều bực tức, khó chịu trong lòng mà không thể nói ra, không thể làm gì được