Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 29 : Âm mưu

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



Thẩm Huyên phát hiện từ sau khi nam chính không chịu ly hôn, anh ta sẽ thường hay động kinh!



“Lần sau…… Sẽ không kêu như vậy nữa là được……”



Lần sau kêu chồng yêu, cho hắn buồn nôn chết!



Cảm giác trong xe yên tĩnh có chút quá mức, cô híp mắt mở ra một khe hẹp, bỗng nhiên cảm giác bên hông căng thẳng, một đạo cảm xúc ấm áp lập tức dừng ở trên môi, Thẩm Huyên trừng lớn mắt, đôi tay gắt gao đặt ở đầu vai phương.



Một tay giữ cằm cô lại, khác với lần trước chỉ lướt qua liền ngừng lại, lần này rất nhanh anh liền trằn trọc thâm nhập, Thẩm Huyên trừng lớn mắt duỗi tay dùng sức đẩy anh ra, “Phi…… Phi lễ……”



Cô giống như là một dòng suối mát trong, nhìn như phẳng lặng, rồi lại làm cho người khác lưu luyến quên về.



Trong hô hấp tất cả đều là mùi hương của cô, mềm mại cùng ngọt ngào kích thích dây thần kinh của anh, Mục Đình rũ xuống mi mắt, che khuất đi tia sóng ngầm trong mắt, lại cúi xuống thô bạo nghiền nát hai cánh môi mềm mại.



Thẩm Huyên hô hấp có chút khó khăn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chính là lại đẩy không ra người trước mặt, vừa nãy chẳng qua là cô chỉ kéo cánh tay anh, người này liền phải trả thù lại ư?



Thật lâu sau, Mục Đình mới nhẹ nhàng rời khỏi môi cô rồi chậm rãi buông cô ra, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm người trước mặt, “Quay về.”



Advertisement / Quảng cáo



Anh hiện tại mới phát hiện, thói quen là một thứ thực đáng sợ.



“Nằm mơ!”



Thẩm Huyên một bên thở phì phò, một bên giơ tay che lại miệng mình, buồn bực thanh âm hờn dỗi nói: “Anh không tuân thủ hứa hẹn, tôi muốn ly hôn!”



Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Mục Đình sửa lại ống tay áo, tiếp tục lái xe chạy trên đường, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.



Trước kia cô câu dẫn anh, người này còn thờ ơ, bây giờ lại chiếm tiện nghi của cô, đàn ông quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì!



“Không biết xấu hổ! Vô sỉ! Hạ lưu! Tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu lần sau anh còn dám khi chưa được tôi đồng ý liền động tay động chân, tôi nhất định sẽ ly hôn!” Cô cau mày đề cao âm lượng.


Nhìn thấy nhiều người đi qua vây quanh, đương nhiên cũng bao gồm rất nhiều tiểu thư nhà giàu, Lục Tố Tố lập tức một phen đẩy cô, “Thân là vợ hợp pháp cậu còn không nhanh đi qua, cũng đừng làm cho những người đó có cơ hội đào góc tường!”



Người ta, thân là nam chính tổng tài, muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, chắc chắn trong giới khó gặp, có vô số phụ nữ đều chạy theo như vịt là bình thường.



“Qua đó làm cái gì, còn không phải đến đó phải đi theo xã giao, mình mới lười đi qua.” Cô dựa vào sô pha một bên lấy một quả anh đào trên bàn nhét vào miệng.



Không nghĩ tới bây giờ ý thức chiến đấu của cô lại yếu đi như vậy, Lục Tố Tố lập tức trừng mắt nhìn cô nói: “Nếu muốn sống yên ổn không cần nghĩ đến ngày gặp nạn, thì cậu lại càng phải đi qua, người khác còn tưởng rằng quan hệ của vợ chồng các cậu không tốt, về sau mấy tin đồn nhảm nhí khó nghe sẽ truyền đi rất nhiều nha!”



Advertisement / Quảng cáo



Nghe vậy, Thẩm Huyên cảm thấy cũng đúng, ở bên ngoài vẫn phải duy trì hình tượng của cặp vợ chồng ân ái mới được, nghĩ như vậy, cô lại lấy gương nhỏ trong túi ra sửa sang lại một chút, tiếp theo liền đứng dậy từng bước một đi qua.



Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen, thân hình cao lớn rắn chắc, lúc này xung quanh hầu như đều là người, có điều thư kí Lý lại làm hết trách nhiệm tận lực che chở xung quanh, tránh cho một ít người tới gần.



Nhìn vào những người đang mơ ước nam chính, Thẩm Huyên chỉ nghĩ nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, có người thoạt nhìn là người có dáng vẻ rất đẹp, thực tế sau lưng không chỉ không thú vị, còn vô sỉ hạ lưu, lại thích tính kế người khác, bên trong có khi nhịn đến hư không ít.



Hít sâu một hơi, cô vẫn là đi qua khoác tay Mục Đình, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng nói: “Em đợi anh đã lâu, ông cũng vậy.”



Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, bộ váy được thiết kế khéo léo phô ra đường cong hoàn mỹ của cô, mái tóc màu nâu hơi xoăn xõa sau lưng, khiến da thịt càng thêm trắng nõn, nhìn thấy cô, mọi người cũng đều nhớ tới Mục tổng này vẫn còn có một người vợ, chỉ là nghe nói quan hệ của vợ chồng bọn họ không tốt, bây giờ xem ra hình như cũng không phải như vậy, bằng không ông Thẩm cũng sẽ không đem công ty giao cho cháu rể xử lý.



Quét mắt qua người phụ nữ đứng bên cạnh, Mục Đình cười một cái, “Đi thôi.”



Nói xong, liền xuyên qua đám người hướng hành lang bên kia đi, Thẩm Huyên đương nhiên là đi theo bên cạnh anh, biết rất nhiều người đều đang nhìn chính mình, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trọn vai, thẳng đến sau khi tiến vào hành lang không có người theo sau, cô mới rút về tay mặt trầm xuống.



“Tôi sẽ không đi vào, anh tự gặp ông đi.” Cô dừng lại bước chân.



Thấy vậy, Mục Đình chỉ nhàn nhạt nhìn cô, “Được.”



Nói xong, Thẩm Huyên liền muốn quay lại, nhưng lại lơ đãng nhìn vào cổ tay anh thấy được một cái đồng hồ, giống như chính là cái đồng hồ lần trước mình tặng.



- ------------



P/s: Thấy cả nhà ai cũng tương tác mạnh, vui quá nên dùng hết tâm tư và tg để dịch cho cả nhà đỡ ngồi đợi đến mòn dép này (^_^)