Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 41 : Cứu người
Ngày đăng: 13:12 30/04/20
Edit: Chovay-HVHT
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tất lập tức thô bạo kéo tóc cô, “Bớt lải nha lải nhải trước mặt lão tử! Nếu không phải tại mày cùng Mục Đình, bố tao sao lại bị bắt vào tù!”
Nhắm mắt lại, Thẩm Huyên không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, bên tai lại vang lên một giọng nói âm lãnh, “Hiện tại còn chưa ra tòa, lấy bản lĩnh của Mục Đình sao có thể không cứu được một người ra, mày không đáp ứng có thể, vậy đừng trách người anh họ như tao tàn nhẫn!”
Hít sâu một hơi, Thẩm Huyên chợt trợn mắt, đôi mắt sáng rực nhìn người trước mắt, “Anh không đưa điện thoại cho tôi, tôi làm sao liên lạc được với anh ấy?”
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Thẩm Tất cong lên một vòng cung âm lãnh, ngay sau đó liền cất bước ra khỏi phòng.
Sau lưng Thẩm Huyên tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả người giống như sắp sụp đổ, nhưng trên người vẫn không còn sức lực như cũ, không biết cô y tá kia cho cô ngửi loại thuốc gì. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, chỉ cần di động của cô vẫn còn ở đây, Mục Đình nhất định có thể căn cứ vào vị trí của di động tìm đến.
Rất nhanh cửa phòng lại bị người đẩy ra, chỉ thấy Thẩm Tất cầm theo một con dao găm tiến vào, tiếp theo lại dùng lưỡi dao lạnh băng dán lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô.
“Phối hợp chút, nếu không tao ở trên mặt mày vẽ mấy nhát dao!”
Cười lạnh một tiếng, Thẩm Tất lập tức bấm một dãy số, ngay sau đó lại đem điện thoại đặt ở bên tai cô, điện thoại “Đô” vài tiếng mới kết nối được, có điều bên kia cũng không có thanh âm, nhưng trên mặt cảm nhận được lưỡi đao lạnh băng, Thẩm Huyên mới chậm rãi lên tiếng, “Em……”
Đột nhiên thu điện thoại lại, chỉ thấy Thẩm Tất lập tức hướng về phía điện thoại hô: "giữa trưa ngày mai, ở đường Gió Tây nếu không thấy bố tao, mày liền chờ nhặt xác đứa em họ này của tao đi!”
Cúp điện thoại, hắn tháo sim ra bỏ vào ly nước, lại đem điện thoại dẫm nát, lúc này mới đắc ý nhìn về phía người trước mắt, “Nếu Mục Đình không chịu cứu mày cũng không sao, lão già kia không phải còn chưa chết sao? Ông ta khẳng định luyến tiếc cháu gái bảo bối của mình xảy ra chuyện!”
Nhìn người đang đắc ý ra khỏi phòng, cả người Thẩm Huyên đều vô lực dựa vào kia, cô biết dù cho Thẩm Dục Dân được thả ra, Thẩm Tất cũng sẽ không bỏ qua cho mình, ngược lại càng có khả năng đem cô giết người diệt khẩu, nhưng di động của cô không ở đây, Mục Đình sao có thể tìm được đến đây để cứu mình?
Nhắm mắt lại hít sâu vài cái, cô đột nhiên chống tường đứng lên, trên người còn không có sức lực, Thẩm Huyên chỉ có thể di chuyển thân mình cố sức đi về phía trước vài bước.
Cái phòng chứa đồ này cái gì cũng có, cô còn thấy được một cây sắt rỉ bọc dây thép, ghé vào góc, Thẩm Huyên gian nan vươn tay ra sờ cái cây dây thép kia, sờ soạng nửa ngày mới từ dưới bàn lấy ra được, mà lúc này cửa phòng cũng đột nhiên bị người mở ra.
Tiến vào chính là mấy người đàn ông nhỏ gầy, nhìn một đám giống như chó đội lốt người, đáy mắt của tất cả đều đầy tia dâm tà, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm người trong phòng.
Trợ lý Chung đang nói gì đó với một người cảnh sát, khi nhìn thấy Thẩm Huyên không có chuyện gì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có điều vẫn phải nhanh chóng đuổi theo anh.
Đặt người vào trong xe, đóng cửa xe lại, Mục Đình sâu kín quét mắt nhìn ánh đèn sáng trưng ở cửa, thanh âm lạnh băng, “Tất cả đều ở đây?”
Trợ lý Chung rất nhanh gật đầu, "Không ai trong số họ bỏ chạy, đều là mấy tên thiếu gia ăn không ngồi rồi, ăn chơi trác táng, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc cái gì cũng không thiếu.”
Hơn nữa lần này bị bắt, cũng đừng nghĩ đến việc có người cứu bọn họ ra!
Khóe mắt thoáng nhìn, ngữ khí của anh không nhận ra tia ngoan lệ, “Tôi muốn tay của bọn họ.”
Cơ thể trợ lý Chung run lên, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu, sau đó tiễn đối phương lên xe, lần đầu tiên nhìn thấy Mục tổng bọn họ phát hỏa lớn như vậy, có điều ngục giam là chổ nào chứ, cãi nhau ầm ĩ cơ thể có vài chổ không trọn vẹn cũng rất bình thường.
Thẩm Huyên ngồi ở ghế lái phụ, trên mặt ửng đỏ bất thường, dù cho cơ thể cực kì không bình thường, nhưng đầu cô lại đặc biệt tỉnh táo, chỉ có thể cúi đầu gắt gao nắm chặt góc áo.
Nhìn cô im lặng ngồi bên cạnh, Mục Đình chỉ cho rằng cô đã chịu kinh hách, liền gọi điện thoại kêu bác sĩ lập tức đến đây.
“Thật xin lỗi.” Thanh âm anh trầm thấp.
Là anh không có suy xét chu toàn.
Nếu chậm một chút……
Thẩm Huyên cúi đầu, hô hấp có chút dồn dập, như đã qua một thế kỷ, xe rốt cuộc cũng dừng ở bên ngoài biệt thự, theo sau cả người lại bị bế lên, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Thần sắc Mục Đình không thay đổi, dường như phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô không bình thường.
Bác sĩ đang ở trong phòng khách chờ, ánh đèn chói mắt khiến Thẩm Huyên không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy cổ anh, thanh âm nhẹ tênh, “Em không cần bác sĩ".