Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 42 : Tiền tiêu vặt

Ngày đăng: 13:12 30/04/20


Edit: Chovay-HVHT



“Không được.”



Mục Đình tự nhiên cũng phát hiện được sự khác thường của cô, không nói hai lời liền ôm người đi lên lầu, bác sĩ cũng lập tức cầm theo hòm thuốc đi theo lên.



Nhịn một đường, Thẩm Huyên cũng không biết làm thế nào mình có thể nhịn được, càng đáng sợ hơn chính là đầu cô còn cực kì tỉnh táo, sự khác thường trong cơ thể ngày một mãnh liệt hơn.



“Em không cần bác sĩ.”



Cho đến khi bị đặt ở trên giường, cô vẫn lôi kéo cánh tay đối phương không chịu buông, một đôi mắt to mong đợi cứ như vậy bình tĩnh nhìn Mục Đình.



Yết hầu Mục Đình căng thẳng, nhịn xuống sự xúc động, lập tức quét mắt với bác sĩ bên cạnh, người sau lập tức mở hòm thuốc ra từ bên trong lấy ra một ít thuốc.



“Bởi vì thuốc an thần không thể tiêm quá mức, cho nên tôi chỉ có thể khống chế ít liều lượng, tiếp theo Thẩm Huyên tiểu thư còn phải tự mình khống chế.”



Cánh tay đột nhiên bị tiêm, Thẩm Huyên vẫn cắn răng như cũ gắt gao ôm cánh tay anh, một bên nâng đầu ngơ ngác nhìn thẳng anh, một đôi thủy mâu diễm lệ trong mắt tất cả đều là ảnh ngược của anh.



Mục Đình quay đầu đi, giống như muốn đi cùng bác sĩ ra ngoài, chính là cánh tay vẫn bị người nắm chặt như cũ, anh chỉ có thể giơ tay phủ lên hai mắt cô, một bên đem cánh tay rút ra.



Ngược lại không phải anh sợ cô khống chế không được, mà là sợ chính mình khống chế không được.



Vẻ mặt bác sĩ vi diệu bước ra khỏi phòng, hiện tại trên thị trường những thuốc an thần mạnh bình thường cũng đều vô dụng, nhưng nếu không quan hệ, thì chỉ càng thêm nghiêm trọng, thế cho nên trên phương diện này thường quá độ, khiến cơ thể người bị trúng dược chịu tổn thương.



“Anh đừng đi……”


Nghe vậy, thật ra Thẩm Huyên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tên Thẩm Tất này lá gan lại có thể lớn như vậy, lại dám xuống tay đối với Mục Đình, lá gan này có thể so được với vai ác đấy.



“Tôi phải gắn thiết bị định vị ở trên người, còn phải đổi vài vệ sĩ có ý thức mạnh mẽ mới được, tôi cảm thấy như không chỉ có một người muốn mạng của mình.” Cô nhịn không được nói thầm vài câu.



Còn có những thân thích của Mục gia, nguyên một đám khẳng định cũng đều nhớ đến việc hại chết cô cùng Mục Đình, như vậy những người này có thể nhặt được chổ tốt.



“Cái này là chắc chắn rồi, tôi đã thay ngài đổi một đám vệ sĩ khác, đều là lính đã xuất ngũ, nhất định so với đám trước tính cảnh giác cao hơn.” Trợ lý Chung nghiêm túc nói.



Dứt lời, Thẩm Huyên không nói thêm gì nữa, chỉ một mình ngồi ở đó xiên miếng dưa Hami lên ăn, chờ sau khi trợ lý Chung báo cáo xong công việc rời đi, cô mới xiên một miếng đưa đến bên miệng anh, người sau thuận thế cắn vào trong miệng.



“Chuyện này chắc ông không biết chứ?” Cô ghé đầu lại gần hỏi.



Có điều nghĩ đến Mục Đình sẽ không ngu ngốc như vậy, biết sức khỏe của ông không tốt còn đem chuyện mình bị bắt nói cho ông cô.



Mục Đình ngước mắt lên nhìn cô cũng không nói lời nào, chỉ tiếp tục gõ bàn phím laptop, khớp xương năm ngón tay rõ ràng nhanh đến nổi khiền người nhìn không rõ.



Cắn dưa Hami, Thẩm Huyên đột nhiên xích qua kề sát bên tai anh nhẹ giọng nói: “Lúc trước không có làm biện pháp an toàn, nếu em mang thai thì làm sao bây giờ?”



Dứt lời, Mục Đình đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt từ trên mặt cô dần dần dừng lại trên cái bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt dần dần chăm chú.



Bị anh nhìn chằm chằm khiến sau lưng tê dại, Thẩm Huyên nhịn không được xích sang một bên, “Anh…… Nhìn cái gì.”



- ----------------------------------------



Chương của tuần này