Hơn Cả Hôn Nhân
Chương 25 :
Ngày đăng: 15:52 19/04/20
Hạ Chân Ngọc không hiểu được ý tứ của Chu Cẩn Vũ, cô liền hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Chu Cẩn Vũ nói: “Anh nói, em lên nhà thu dọn đồ đạc đi, anh ở lại đây chờ em thu dọn xong.”
Hạ Chân Ngọc có chút sửng sốt: “Anh không có hiểu được những lời vừa rồi tôi mới nói hay sao? Chờ đến lúc tôi đã thu xếp xong mọi chuyện tôi sẽ chuyển qua bên đó.”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Hôm nay em liền theo anh trở về.”
Hạ Chân Ngọc chăm chú nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Vũ, biết rằng hiện tại không phải là anh nói giỡn, cũng sẽ không thỏa hiệp, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, nhưng mà sau này anh không thể cứ như vậy mà can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi.”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười nói: “Anh chỉ can thiệp vào một việc này thôi, những cái khác anh không quản, đều nghe theo em.”
Hạ Chân Ngọc xuống xe về nhà, cô nhanh chóng đem túi hành lý trên sàn nhà dỡ ra và sắp xếp lại rồi dọn dẹp sạch sẽ. Khi cô thu dọn xong xuôi thì đã một thân đầy mồ hôi, cô nhìn đồng hồ thấy sắp đến 10 giờ rồi, đã khuya như vậy rồi vẫn là không cần gọi điện thoại cho Tống Quyên, cha mẹ Lý Nguy đều có vẻ như là hay đi ngủ sớm, sáng sớm ngày mai cô gọi điện cho bà ta là được rồi. Tiếp theo cô gọi điện thoại cho Cao Mai Lệ, cùng Cao Mai Lệ nói qua loa mấy chuyện đã xảy ra, và muốn cô ấy giúp cô che giấu trong khoảng thời gian Lý Nguy đi công tác này.
Trong điện thoại Cao Mai Lệ cười hì hì nói: “Hình như hôm qua còn có người khóc lóc cái gì ấy nhỉ? Vậy mà hôm nay đã trở thành bà chủ nhà, cậu có biết hay không, đó chính là tòa nhà Nhã Phong mới được xây dựng ở trong nội thành, thoáng cái cậu đã có trên dưới trăm vạn đến tay rồi. Hạ Chân Ngọc, cậu nói một chút xem cậu còn có thiếu cái gì nữa, chẳng những có một người đàn ông chất lượng tốt ngủ cùng, hơn nữa người ta lại còn tặng cậu một căn nhà, lúc này không cần phải lo lắng nữa, vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, căn nhà đó có thể bán, mua một hai căn nhà nhỏ hơn để cho thuê, hết sức tuyệt vời.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn lại những lời nói của Cao Mai Lệ: “Chuyện mà mình nói với cậu là nghiêm chỉnh đấy, cậu nhớ kỹ chưa?”
Cao Mai Lệ lớn tiếng nói: “Mình còn có thể phạm sai lầm sao, mình liền nói với cha mẹ cậu là Hách Lượng nhà mình phải đi công tác một thời gian ngắn, đúng lúc Lý Nguy nhà cậu cũng đi công tác, xin phép cha mẹ cậu cho cậu đến ở cùng mình mấy ngày, vậy là không sao rồi.”
Hóa ra là bà ta sợ bị người khác để ý xoi mói, cũng lại sợ con trai mình khi về sẽ trách móc. Hạ Chân Ngọc còn nghĩ làm sao Tống Quyên lại đột nhiên quan tâm tới cô như vậy, thì ra là vì chuyện như thế, cô nghe xong chỉ cười cười đáp ứng. Cha Lý Nguy cũng không để cho Tống Quyên nói thêm gì nữa, chỉ bảo Hạ Chân Ngọc ở bên ngoài cần chú ý nhiều đến sức khỏe gì gì đó.
Hạ Chân Ngọc không muốn ở cùng một chỗ với Tống Quyên, cơm nước xong cô liền đi rửa chén bát, sau đó cô nói thấy hơi mệt và xin phép về phòng, cô đi đến căn phòng lúc trước của Lý Nguy để nghỉ ngơi. Ở trong phòng cũng không có TV để xem, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra để đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Xem được một lúc cô liền ngủ thiếp đi, cô đang ngủ say thì chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa “bang bang”, nhìn xuống đồng hồ ở trên tay thì thấy gần 11 giờ rồi, cô đứng dậy mở cửa liền nhìn thấy Tống Quyên đang đứng ở bên ngoài, sắc mặt bà ta trầm xuống, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Tống Quyên trừng mắt liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Sao cô ngủ say như chết vậy? Cô có biết là sức khỏe của cha Lý Nguy không tốt lắm, bình thường đều đi ngủ sớm, điện thoại di động của cô cứ vang lên hồi lâu như vậy, nếu cô không muốn nghe điện thoại thì tắt máy đi, cứ để nó kêu không dứt như thế, làm ảnh hưởng đến người khác, cô cũng thật quá không có ý tứ rồi.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng xin lỗi, thật sự là cô không có nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu. Tống Quyên hừ một tiếng rồi trở về phòng ngủ. Hạ Chân Ngọc đóng cửa lại đi đến bên giường cầm lấy điện thoại di động lên xem, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Chu Cẩn Vũ. Cô vừa định gọi lại cho anh thì di động lại vang lên, Hạ Chân Ngọc nhanh chóng tiếp máy: “Alo, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Chu Cẩn Vũ liền truyền tới: “Làm sao em lại không nghe điện thoại, đang ngủ à?”
Hạ Chân Ngọc lí nhí trong cổ họng nói: “Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi, làm gì còn có ai chưa đi ngủ. Tôi ngủ say quá nên không có nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Rốt cuộc là có chuyện gì mà anh gọi cho tôi nhiều cuộc điện thoại như vậy?”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười rồi nói: “Đang ngủ à, em ở nhà sao?”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy Chu Cẩn Vũ đúng là cực kỳ nhàm chán, gần nửa đêm rồi không chịu đi ngủ lại còn quấy nhiễu giấc ngủ của cô, giọng nói của cô có chút không vui: “Đương nhiên là ở nhà rồi, nếu anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi đang ngủ say rồi lại còn bị anh đánh thức.”
Chu Cẩn Vũ ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó dùng giọng nói có chút kiềm chế, lại có chút như rít qua kẽ răng nói: "Phải không, ở nhà hả? Hạ Chân Ngọc, mẹ kiếp, chỗ đó mà là nhà sao?!"