Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 9 : Hạ Chân Ngọc đã kết hôn

Ngày đăng: 15:52 19/04/20


Từ khi Chu Cẩn Vũ bày tỏ thái độ của anh đối với cô, Hạ Chân Ngọc luôn luôn cảm thấy lo lắng, nếu mà Chu Cẩn Vũ thực sự có ý nghĩ này với cô thì cô nên làm sao.



Đương nhiên chuyện như thế này ở những nơi như cơ quan cô là thường xuyên xảy ra, nhưng điều kiện trước tiên cũng là anh tình tôi nguyện, có mưu cầu lẫn nhau. Tuy rằng tìm được chỗ dựa vững chắc thì trong công việc cũng sẽ có rất nhiều đặc quyền nhưng cô không muốn đi con đường này, chưa kể đến bản thân cô sẽ gặp nhiều rắc rối, mà cha mẹ cô cũng không có cuộc sống yên ổn.



Mấy ngày nay, trong lòng cô luôn cảm thấy buồn bực, còn bên phía Chu Cẩn Vũ lại không có động tĩnh gì. Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, phiền muộn trong lòng Hạ Chân Ngọc cũng dần dần hạ xuống, sau một thời gian sợ bóng sợ gió, cô thấy bản thân mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, có lẽ nên đặt sự chú ý của mình lên người Lý Uy là tốt nhất.



Mấy ngày nay cô và Lý Uy đã giao tiếp với nhau, nói ra nỗi lòng với nhau, tuy rằng vẫn không có tiến triển gì mới, nhưng tình cảm so với khi tìm hiểu thì gắn bó hơn một chút, Lý Uy cũng đã đồng ý, nếu tiếp tục thêm một tuần nữa mà vẫn không thể được, thì dự định sẽ đi bệnh viện. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến cuối vẫn luôn cho rằng tình trạng này của Lý Nguy căn bản là do yếu tố tâm lý tạo thành.



Hôm nay Hạ Chân Ngọc dặn Lý Nguy trước khi đi làm thì tắt điện, nước và ga đi, sau đó cô ra khỏi nhà. Hôm nay cô dậy sớm cho nên không cần vội vàng để bắt xe bus, chỉ cần từ từ đi đến nhà ga. Còn chưa tới nhà ga thì di động của cô chợt vang lên, cô tự hỏi mới sáng sớm như vậy mà ai đã gọi điện đến cho cô, lấy điện thoại di động ra chỉ thấy một số lạ, sau đó cô nhấc điện thoại lên “Alô” một tiếng.



Là giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào”



Hạ Chân Ngọc nói: “Xin lỗi, tôi không nhận ra là ai đang gọi.”



Đối phương cười: “Giọng nói của tôi em cũng không nhận ra?”



Hạ Chân Ngọc suy nghĩ một chút rồi thử hỏi câu: “Anh là Chu – thị - trưởng?”



Chu Cẩn Vũ nở nụ cười vui vẻ: “Là tôi.”



Đầu óc Hạ Chân Ngọc thậm chí không kịp hoạt động, trực tiếp hỏi: “Sớm như vậy anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”



“Không có việc gì, chỉ là ở trên đường tôi nhìn thấy em nên gọi điện chào hỏi.”



“Chỉ là chào hỏi?” Hạ Chân Ngọc không hiểu.




Lý Nguy đưa tay ở trong nước mơn trớn làn da nhẵn mịn của Hạ Chân Ngọc, nụ hôn cũng dần dần trải rộng ra toàn thân Hạ Chân Ngọc, triền miên một hồi lâu, một bàn tay của Lý Nguy vẫn liên tục thăm dò nụ hoa của Chân Ngọc, mà bản thân anh ta cũng từ sự phối hợp của Hạ Chân Ngọc mà cảm thấy hưng phấn hơn.



Lý Nguy cảm giác Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị tốt rồi, hơn nữa ở trong nước cũng có thể giảm bớt đau đớn, anh ta cũng rất đau lòng mỗi khi thấy Hạ Chân Ngọc chịu đựng, nhưng mà bản thân anh ta cũng bất lực.



Hạ Chân Ngọc hai tay vòng trên cổ Lý Nguy, thân thể đã hoàn toàn chuẩn bị tốt chuyện kế tiếp, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại nghênh đón đau đớn kế tiếp, có lẽ là do tác dụng của nước, động tác lúc này của Lý Nguy cũng không có làm cho cô đặc biệt khó chịu, thân thể cũng thả lỏng dần, cô hôn lên miệng Lý Nguy, cười nói: “Không cần lo lắng, bây giờ em không thấy đau.”



Lý Nguy cũng đang chịu đựng sự căng thẳng của toàn bộ thân thể, nghe Hạ Chân Ngọc nói vậy càng cảm thấy tinh thần tỉnh táo cùng tự tin, ra sức vọt vào bên trong.



Hạ Chân Ngọc nằm ở trên giường ôm Lý Nguy, ôn nhu nhẹ nắm lấy bàn tay lộ ra ở bên ngoài của anh ta, còn Lý Nguy trùm kín chăn, toàn thân run run không dứt, thật lâu sau hai người cũng chưa có nói chuyện, cứ ngây ngốc như vậy.



Lý Nguy chậm rãi xốc chăn lên, hai mắt đỏ bừng hiển nhiên là đã khóc, nhỏ giọng hỏi Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em còn định cùng anh vượt qua sao?”



Hạ Chân Ngọc nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, Lý Nguy em đã sớm nói qua, chúng ta là vợ chồng, từ khi cùng anh kết hôn em đều suy nghĩ làm thế nào để cuộc sống của hai chúng ta thật tốt, chưa từng nghĩ tới những chuyện linh tinh, ngay cả trong khoảng thời gian này em cũng chưa từng có ý định rời khỏi anh, em chỉ nghĩ làm thế nào để có thể giúp anh.”



Lý Nguy nghe xong ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc, nhưng giờ khắc này anh vẫn không thể đối mặt được với vợ của mình, anh ta là đàn ông mà ngay cả hạnh phúc cơ bản nhất cũng không cho được cô, anh ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.



“Chân Ngọc, trước tiên đêm nay em cứ ở lại nơi này đi, tránh khỏi lãng phí, anh đi ra ngoài một lát, em không cần chờ anh.” Sau đó anh ta từ trên giường đứng lên, mặc xong quần áo liền rời khỏi phòng.



Sau khi Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên giường ngẩn ngơ một lát, cũng thay đổi quần áo, cô vừa không muốn ở trong khách sạn qua đêm cũng không muốn quay về căn nhà chung của cô và Lý Nguy. Hiện tại cô thầm nghĩ quay về nhà mình, chỉ có ở cha mẹ bên người thân của mình mới thấy an tâm, mới ngủ được. Tuy rằng thời gian bây giờ có hơi muộn nhưng mà cô vẫn quyết định trở về, cô cầm túi và thẻ phòng chuẩn bị đi xuống trả phòng, đứng ở trước thang máy cúi thấp đầu chờ thang máy.



“Hạ Chân Ngọc, tại sao em lại ở chỗ này?”



Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại, thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên đối diện với người đứng ở trước mình nói: “Chu thị trưởng, thật sự là trùng hợp, anh cũng tới nơi này làm việc hả?”