Hồn Hoang Xác Ảo
Chương 4 :
Ngày đăng: 17:46 18/04/20
12
Trong khi thân xác Paul Freeman ở thế giới thật, dưới sự điều khiển của Garland Daniels, ra cửa trước trả lời, thì Nhân ảo của Paul Freeman, vẫn do Paul Freeman kiểm soát, đang gãi đầu, nhìn quanh khung cảnh kỹ thuật số chỉ tồn tại trong thế giới nhân tạo được biết đến dưới tên Cybersona.
Cụm từ “không thể hiểu nổi” liên tục lởn vởn trong đầu Paul. Cụm từ đó cùng với từ “bị tách khỏi”, mặc dù bị tách khỏi có lẽ là không đầy đủ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Một phút trước thôi anh còn đang chuẩn bị nhập cuộc một trận chiến trực tuyến với một người tên Garland nào đó và điều tiếp theo anh nhận ra là anh thực sự đã vào bên trong trò Cybersona, hay ít nhất anh đang có vẻ ở trong đó. Nhưng làm sao có chuyện này được? Làm sao tâm trí anh lại bị tách khỏi thân xác được? Hay nó đã tách ra rồi?
“Có ai làm ơn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Paul ảo van nài. “Trò chơi kết thúc chưa? Garland? Anh nghe tôi nói không?”
Anh quay sang nhân vật Garland ảo, giờ đây vẫn còn có vẻ ngủ gục.
“Anh quyết định không chơi tiếp hả? Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Tự chơi một mình hả? Tôi cho anh biết chuyện này không hài hước chút nào hết. Nghe nè, nếu anh không muốn chơi, anh chỉ cần nói ra. Anh vẫn còn ở đó chứ?”
Anh đến gần nhân vật Garland hơn và xem xét nó một hồi. Nó vẫn nằm chỗ Paul đã đẩy nó ngã, nhưng không cử động.
“Thiệt là điên rồ,” Paul ảo nói. “Mình tự nói chuyện với mình. Có tay quản lý chương trình hay ai đó mà tôi có thể nói chuyện không? Chủ trang web, chẳng hạn? Tôi nghĩ có trục trặc đây. Điều sau cùng hắn nói là gì nhỉ? Cái gì đó về chuyện nhập. Đúng rồi. Nhập. Hắn đã nhập cái gì đó và... giờ mình... Không biết đang xảy ra chuyện chó chết gì nữa!”
Paul ảo tiến đến và đẩy Garland ảo. “Nè. Mày thích không?”
Nhưng thay vì trả lời, thì Garland ảo bắt đầu vỡ vụn ra. Những điểm ảnh nhỏ xíu tan ra và bắt đầu trôi lơ lửng. Rồi những điểm ảnh đó bắt đầu cuộn lại như một đám mây hình phễu bay vòng vòng trong Cybersona, cho đến khi chúng biến mất vào một thứ giống như xoáy “lỗ đen” trong không gian ảo.
“Đợi đã. Không. Đừng đi. Đứng lại!” Paul ảo gào lên.
Trong khi đó, ở Kingsville, Texas, thân xác Paul Freeman đang đi tới cửa trước.
“Tôi ra tới đây,” thân xác Paul Freeman, dưới sự điều khiển của Garland, trả lời.
Paul/Garland mở cửa và cười với tiến sĩ Rathbone, ông hiệu trưởng đã sa thải Paul.
Paul/Garland lập tức dùng khả năng đọc suy nghĩ của người khách để xác định xem ông là ai, cùng với mối quan hệ với cái thân xác mà Garland đang kiểm soát. Đọc ý nghĩ là một trong những khả năng thêm vào mà Garland đã xây dựng và mang theo từ trò Cybersona.
“Ồ, thật ngạc nhiên,” Paul/Garland nói sau khi tìm được phản ứng thích hợp cho tình huống.
“Chào Paul,” tiến sĩ Rathbone nói, trông có vẻ không thoải mái lắm. “Tôi hy vọng không làm phiền anh.”
“Không hề,” Paul/Garland trả lời.
“Tôi chỉ ghé qua sẵn tiện đưa cho anh tiền lương tháng cuối và xem anh sao rồi.”
“Ồ, ông thật chu đáo,” Paul/Garland nói. “Tôi lúc này rất tốt. Sao ông không vào nhà và ngồi một chút.”
“À. Anh chắc không?” tiến sĩ Rathbone bối rối hỏi.
“Dĩ nhiên,” Paul/Garland nói. “Tôi sẽ pha chút trà.”
“Có lẽ chỉ vài phút thôi,” tiến sĩ Rathbone nói. “Hình như tôi nghe có mùi khét?” Ông hỏi khi bước vào phòng khách.
Paul/Garland đảo mắt nhìn ra cửa và hai phía con đường trước khi đóng cửa lại sau lưng.
“Cháy hả?” Paul/Garland nói, nở một nụ cười quái ác. “Ồ, chuyện đó hả. Bất cẩn trong phòng tắm thôi. Ông biết đó. Hút thuốc trong nhà vệ sinh. Vô tình khiến màn cửa nhà tắm bắt lửa. Không phải chuyện lớn. Nhưng phải chịu thôi, đúng không? Thói quen xấu. Và nguy hiểm nữa.”
13
Trong không gian ảo, Paul ảo đứng trước lỗ đen nhìn trân trối vào hố thẳm hư vô.
“Giờ thì mình hiểu Alice cảm thấy thế nào rồi,” anh nói bâng quơ, vì hình như anh là người duy nhất quanh đây. - Không, gọi vậy không đúng, một thực thể nào đó, có lẽ. “Bạn gọi một phần hồn không xác là gì?”
Nhân vật Cybersona của anh quay nhìn xuống lỗ đen, những điểm ảnh cuộn xoáy.
“Mày đang thuyết phục tao bước vào đó, phải không?” anh hỏi. “Tao ghét chuyện này.”
Paul ảo hít một hơi sâu, rồi bước vào lỗ đen đó.
Mình chết mất, anh nghĩ khi bắt đầu rơi và xoay, lộn tùng phèo, cứ rơi, rơi... rơi xuống.
Nếu mình nôn mửa, thì không biết ra cái gì nữa? Paul ảo tự hỏi khi anh trôi vào trạng thái như mơ. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra.
Màn đêm biến mất và anh thấy mình nằm trong một căn phòng màu trắng. Anh nhìn xung quanh và thấy tường và trần nhà phập phồng và trông như vật thể sống.
Một giọng nam trầm vang lên. “Bạn vừa vào vùng ứng dụng đặc biệt của Cybersona. Bạn muốn thêm, xóa, hay thay đổi một trong những ứng dụng cụ thể nào của mình không, Daniels?”
Paul ảo nhổm dậy rồi đứng lên.
“Hả... Daniels? Tôi không phải là Daniels.”
Giọng nam tiếp tục. “Bạn có muốn đổi tên không?”
“À, không. Chắc hẳn là có sai sót gì ở đây,” Paul ảo nói, nhìn quanh tìm nơi phát ra giọng nói.
“Cô không tin tôi,” Paul nói qua Kevin.
Cô gái nắm lấy khăn tắm và cổ tay cậu bé.
“Đi thôi. Tới giờ tắm rồi.”
Trước khi họ rời phòng có cái gì đó đập vào mắt Paul. Hay nói tỉ mỉ hơn, là mắt Kevin với ý thức của Paul nhận thức cái nó đang thấy.
“Chờ đã!” anh la lên.
Giật tay ra, Paul, trong thân thể Kevin, chạy đến cuối phòng để mở tivi lên, chuyển sang kênh CNN.
Một bản tin tức đã chen vào giữa chương trình thông thường.
Trên màn hình là ảnh của Paul Freeman.
“Là tôi đó,” Kevin/Paul nói.
Cô gái xoa hai bên thái dương. “Chuyện này bắt đầu làm chị thấy nhức đầu rồi.”
“Sao tôi lại lên tivi?” anh tự hỏi thành lời trong lúc vặn lớn âm thanh lên.
Đảo mắt, cô gái theo sau với chiếc khăn tắm.
Trên ảnh nền là trường Trung Học Kingsville bao quanh bởi xe cảnh sát và cánh báo chí. Dòng chữ “trực tiếp” xuất hiện ở góc dưới bên trái màn hình.
“Có vẻ như một giáo viên bị sa thải gần đây, được xác định là Paul Freeman, đang bắt giữ hiệu trưởng trong phòng thí nghiệm của trường,” viên phóng viên tường thuật trên màn ảnh.
Cô gái nhìn màn hình với miệng há rộng.
“Hắn làm gì thế?” Kevin/Paul hỏi.
“Được rồi. Chuyện này bắt đầu làm chị sợ rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Chúng ta phải ngăn hắn lại,” Kevin/Paul nói.
“Phải rồi. Ngăn ai đây? Chị muốn em ngưng đùa giỡn với chị và bước vào bồn tắm đi.”
“Tôi phải làm gì để thuyết phục cô rằng những gì tôi nói là sự thật?” Kevin/Paul hỏi.
“Ồ, chuyện đó sẽ khó lắm đó, em có thấy vậy không? Hoặc là. Để chị nói rõ nhé,” Jessica nói. “Em muốn chị tin rằng người này” - cô chỉ vào hình Paul trên màn hình tivi - “rằng một người đang bắt hiệu trưởng làm con tin ở... ở đâu?”
“Kingsville, Texas,” Kevin/Paul nói.
“Một người ở Kingsville, Texas đã kiểm soát cơ thể của một đứa trẻ mười tuổi ở Los Angeles?”
“Chuyện là vậy.”
“Chuyện này bắt đầu trở nên chán ngắt rồi.”
“Sao vậy?” anh hỏi.
“Sao hả? Chuyện này là không thể! Sao vậy là vậy đó,” cô hét lên. “Điều em vừa nói là không thể xảy ra.”
“Được rồi. Từ từ lại,” Kevin/Paul nói. “Để tôi thử lại lần nữa.”
“Chỉ là đi tắm thôi mà. Nếu em thấy khó chịu, thì thôi bỏ qua đi. Hãy bốc mùi mà lên giường đi.”
“Được rồi. Xem người trên tivi đi. Đó là tôi, nhưng không phải tôi. Ý tôi là đó là cơ thể tôi, cũng như đây là cơ thể Kevin. Nhưng một kẻ tên là Garland đang kiểm soát cơ thể tôi như tôi đang kiểm soát cơ thể Kevin.”
“Garland?”
“Garland và tôi đang chơi chung trò Cybersona thì hắn chiếm cơ thể tôi và giờ đây đang bắt giữ cấp trên cũ của tôi làm con tin.”
Cô gái hết nhìn Kevin/Paul chằm chằm rồi nhìn màn hình tivi, hiện đang chiếu cảnh một chiếc xe hơi đậu lại cạnh chiếc xe cảnh sát. Một phụ nữ bước ra. Kevin/Paul nhìn cô ấy thấy quen quen, nên tiến đến gần màn hình hơn.
“Denise?”
“Denise là ai nữa?”
“Vợ tôi. Hoặc tôi nên gọi là vợ cũ.”
“Theo người thương thuyết con tin của cảnh sát, Denise Freeman, bà vợ ly thân của người đang bắt giữ tiến sĩ Rathbone, đã đến hiện trường.”
Jessica đánh rơi chiếc khăn tắm cô đang giữ chặt và chồm người về phía Kevin/Paul lúc đó đang đi đến màn hình, và vươn tay chạm vào ảnh Denise, người giờ đây đang nói chuyện với cảnh sát.