Hồn Hoang Xác Ảo
Chương 5 :
Ngày đăng: 17:46 18/04/20
16
Kevin/Paul đứng trước màn hình tivi và nhìn Denise quay về phía ống kính và lau giọt nước mắt.
“Đóng kịch giỏi lắm, Denise. Người ta sẽ nghĩ rằng cô thực sự quan tâm.”
Jessica ngồi xuống giường và thở ra một hơi dài. Cô lắc đầu và cố gắng hiểu ra chuyện cô vừa thấy. Đột nhiên, cô nhảy dựng lên.
“Ôi Chúa ơi!” cô kêu lên.
“Chuyện gì?” Kevin/Paul nói.
“Chị thực sự bắt đầu tin em rồi.”
“Tốt. Chúng ta phải đến sở cảnh sát,” Kevin/Paul nói.
Jessica nhìn lên.
“Cảnh sát hả? Làm gì?”
“Cho họ biết chuyện đang diễn ra.”
“Chuyện này phải xem xét cẩn thận.”
“Chúng ta phải làm gì đó.”
“Ừ. Chị cho là vậy. Nhưng có một vấn đề về hậu cần ở đây. Theo như tivi nói, thì vụ bắt giữ con tin nằm ở Kingsville, Texas.”
“Thì sao?”
“Chúng ta đang ở Los Angeles.”
“Không thành vấn đề. Dù sao chúng ta cũng đi. Người ta có thể chuyển lời cho cảnh sát ở Kingsville, Texas.”
“Kevin. Chị sẽ không đưa em tới sở cảnh sát đâu.”
“Đưa tôi chìa khóa. Tôi sẽ lái.”
“Không. Không. Chuyện này hoàn toàn kỳ cục. Có lẽ chị không theo kịp rồi. Em phải cho chị biết làm sao em biết tên người phụ nữ đó. Làm được vậy là hay đó. Biết không, em chút nữa là lừa được chị. Thật đó. Em giỏi thật. Trời ơi! Thật là một câu chuyện hay. Em nên viết nó thành sách. Thật đó. Em có một điều tưởng tượng mà nó không chịu dứt. Chị chút nữa là tin chuyện đó.”
“Cô nghĩ tôi bao nhiêu tuổi hả?” Kevin/Paul hỏi.
“Em mười tuổi, sắp sửa sang tuổi 30. Em chấm dứt được rồi đó. Em không thể nói gì để chị tin rằng những gì vừa kể là thật. Không gì hết.”
“Kevin là học sinh loại gì? Ý tôi là, cậu ta có đi học không? Khoa học thì sao? Cậu bé có học khoa học không?”
“Chị không biết. Chị toàn thấy cậu nhóc chơi game không thôi.”
“Được rồi. Cậu ta mười tuổi, phải không? Vậy thì còn quá nhỏ để học giải phẫu chuyên ngành. Vậy thử thế này xem. Một định nghĩa của bác sĩ về cơn đau. Cơn đau bao gồm ba giai đoạn. Đầu tiên, những xung do đầu mút thần kinh gởi về là do phản ứng với kích thích. Ví dụ, một ngón tay chạm bếp lò nóng kích thích một thông điệp đến não bộ và cơn đau về cơ bản là thông điệp hồi đáp để rút ngón tay ra. Thứ hai, não bộ xử lý những phản ứng về tình cảm như là những xung. Phản ứng sợ có thể được gợi lên. Và thứ ba, là sự diễn giải dựa trên kinh nghiệm. Chúng ta nhận ra cảm giác đau đớn đến từ đâu và ghi nhớ điều đó. Trong trường hợp này thì chúng ta biết rằng chạm vào lò nóng thì sẽ rất đau. Như tôi đã nói. Tôi dạy khoa học ở trường trung học.”
Jessica há hốc miệng nhìn Kevin/Paul chằm chằm.
“Chỉ là em vừa mới làm xong bài tập về nhà thôi.”
“Trời!” Kevin/Paul la lên. “Tôi phải làm gì đây? Được rồi. Tôi biết rồi. Đến đây.”
Kevin/Paul dẫn Jessica đến máy tính. Anh đánh vài chữ lên màn hình. Nhân vật ảo của Kevin nhìn quanh, rồi nói, “Ê. Cho tôi ra khỏi đây!”
Mắt Jessica mở to. “Kevin! Kevin nè, em có nghe chị nói không?”
“Cô phải đánh máy điều muốn nói.”
Jessica đánh vào câu hỏi: “Kevin, có phải thật là em đang trong đó không?”
“Chị Jessica. Chị phải không?”
Jessica đánh, “Chị đây.”
“Chị Jessica. Chị phải giúp em. Không biết chuyện gì xảy ra nữa,” nhân vật ảo Kevin nói. “Em không biết nữa. Em đang chơi trò Cybersona trong phòng ngủ mình thì đột nhiên, em ở đây - dù không biết đây là đâu.”
Kevin/Paul nhích đến trước màn hình và gõ.
Mắt Kevin ảo trợn lên và miệng há hốc. “Ông làm chuyện này hả! Đưa tôi ra khỏi đây.”
Kevin/Paul gõ thêm nữa.
“Cố hết sức? Chỉ cần làm chuyện này thôi. Ông đẩy tôi vào đây, giờ thì cho tôi ra.”
Kevin/Paul nhìn Jessica và thấy mắt cô ngấn lệ.
“Giờ tin tôi chưa?”
Cách lái xe của Jessica khiến Paul, người vừa làm quen với việc ở bên trong cơ thể Kevin, hơi hồi hộp. Cô không thể thôi nhìn anh, có nghĩa là cô không chú ý lắm đến nơi cô sắp đến. Khi cô gần như đâm vào đuôi một chiếc xe dừng phía trước chờ đèn, thì Paul, bằng giọng Kevin, quyết định lên tiếng.
“Tôi hình như đã bị bao vây. Cảnh sát. Xe trực tiếp truyền hình. Có lối đi bí mật nào ra khỏi đây để tôi không bị bắt không?”
“Tôi không biết lối nào hết,” tiến sĩ Rathbone nói.
“Tệ thật,” Paul/Garland nói. “Vậy thì mình phải tùy cơ ứng biến thôi.” Nói xong, hắn phóng lửa vào ba trong bốn góc, khiến cả phòng thí nghiệm tràn ngập khói.
Bên ngoài xe cứu hỏa đã ngừng hú và lính cứu hỏa mang rìu xông tới phòng thí nghiệm đang cháy. Bên trong, Garland chờ đến khi người cuối cùng trong bốn lính cứu hỏa vào trong vùng khói, trước khi hắn chộp lấy người lính mặc đồng phục từ phía sau và khiến anh ta bất tỉnh. Hắn ta hành động trong làn khói, hắn nhanh chóng mang mặt nạ, áo khoác và nón cứu hỏa trước khi biến vào màn đêm.
Trong khi đó, trở lại phòng ngủ của Kevin, Kevin/Paul ngồi trước máy tính xách tay phía sau là Jessica nhìn qua vai mình.
“Tội nghiệp Kevin,” Jessica nói. “Thằng bé rất sợ khi phải ở trong đó.”
“Đúng là vậy. Tôi biết vì mình cũng từng bị như vậy, và nó chỉ mới mười tuổi.”
Kevin/Paul gõ một dòng chữ, “Kevin. Hãy cố ở trong đó. Chúng tôi đang tìm cách đưa em ra ngoài. Nhưng trước hết chúng tôi cần xác định thân xác của Garland Daniel đã.”
“Một cái xác hả?” nhân vật Kevin ảo hỏi.
Kevin/Paul gõ, “Nơi hiện nay của nó. Trong khi đó, em cần phải tìm ứng dụng ‘nhập’ trong trò Cybersona.”
“Sao làm được?”
Kevin/Paul gõ, “Nó nằm trong khu những ứng dụng đặc biệt. Em sẽ tìm được nó. Nhưng đừng làm gì với phép đó cho đến khi anh trở lại, được không?”
“Được rồi.”
Kevin/Paul gõ tiếp, “Tôi phải thoát khỏi Cybersona bây giờ, nhưng tụi này sẽ quay lại ngay. Hãy yên tâm nhé, Kevin.”
Màn hình đổi từ Cybersona sang trang Google™.
“Anh nghĩ hắn làm chuyện này thế nào?” Jessica hỏi.
“Ai? Garland hả? Tôi không biết. Tôi sắp dùng Google™ để tìm thông tin về Garland Daniels đây,” Kevin/Paul nói. “Để xem tìm được cái gì đây.”
Ngay khi bắt đầu tìm, thì Kevin/Paul cảm thấy mình bị gõ một cái. Nhưng đó là cú gõ bên trong đầu anh.
“Chuyện gì vậy?” Jessica hỏi. “Mặt anh hồi nãy nhìn kỳ lạ lắm.”
“Tôi không biết nữa,” Kevin/Paul nói. “Đợi đã. Tôi nghĩ anh ta cố gắng tìm cách liên lạc với tôi.”
“Ai chứ?”
“Garland.”
“Thật không. Ôi cha. Làm sao hắn ta làm được?”
“Hắn chiếm cơ thể tôi, phải không? Ai biết hắn có thể làm gì?”
Đột nhiên Kevin/Paul thấy yếu hẳn. Không thể được, anh nghĩ. Không. Như vầy là không công bằng. Anh nhìn Jessica nhưng nhanh chóng lảng mắt đi.
“Được rồi đó, anh lại bắt đầu làm tôi sởn tóc gáy rồi đó. Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Kevin/Paul ngước nhìn lên cô ta. “Tôi rất tiếc.”
“Tiếc hả? Anh tiếc hả? Vậy có nghĩa là gì, anh rất tiếc?”
Kevin/Paul thở ra một hơi dài và vuốt mặt. “Hắn gửi cho tôi một thông điệp.”
“Trên máy tính hả?”
“Không.”
“Không hả? Vậy bằng cách nào?”
“Thần giao cách cảm.”
“Thần giao... cái gì? Hắn ta nói gì?”
“Nếu chúng ta tìm cách ngăn hắn lại, hắn sẽ giết chúng ta.”
Mắt Jessica đầy lo sợ. “Chúng ta? Hắn nói chúng ta hả? Ý hắn là anh và tôi sao? Làm sao hắn biết là có tôi?”
“Tôi nghĩ là hắn có thể đọc được ý nghĩ của tôi,” Kevin/Paul nói.
“Anh nghĩ à? Như thế nào?”
“Tôi không biết. Hắn ở trong cơ thể tôi. Giờ hắn vào đầu óc tôi. Chết tiệt. Chắc chắn là vậy. Không như vậy thì sao hắn kiểm soát được cơ thể mình chứ? Mình và hắn chắc chắn phải có mối liên kết.”
“Liên kết. Vậy có nghĩa là anh cũng có thể đọc được ý nghĩ của hắn luôn hả?” Jessica hỏi.
“Không may là, không,” Kevin/Paul nói.
“Vậy là không công bằng,” Jessica nói. “Kẻ này là ai vậy?”