Hồn Hoang Xác Ảo

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:46 18/04/20


26



Mặt trời chỉ vừa ló dạng khi Jessica thức giấc và thấy Kevin/Paul đang ngồi ở bàn đối diện, gõ bàn phím máy tính. Card mạng không dây cắm vào cổng kết nối một bên máy tính phát ánh sáng xanh, cho thấy anh đang nối mạng internet tốc độ cao của nhà nghỉ. Jessica ngáp, dụi mắt và nhìn đồng hồ. Lúc đó là sáu giờ kém mười sáng.



“Anh có ngủ không?” cô hỏi, bò ngang qua giường và ngồi xuống bàn cùng anh.



“Không ngủ được. Garland liên tục truyền tin thần giao cách cảm cho tôi, nhưng chúng rất mơ hồ. Tôi có cảm giác cậu ta bắt đầu mất nhận thức.”



“Theo tôi nghĩ, cậu ta mất nó từ lâu rồi,” Jessica nói.



“Vậy thì tình hình đang tệ đi. Những ý nghĩ của hắn tản mát. Có gì đó liên quan đến chuyện mất nhận thức về mình và mối liên hệ thể xác - đầu óc. Rồi hắn vừa ngưng nhưng tôi không ngủ được nên lên mạng cố gắng liên lạc với Kevin trong Cybersona, nhưng tôi không tìm thấy cậu ta.”



“Vậy thì không hay rồi,” Jessica nói.



“Đợi đã. Tôi nghĩ mình có thể tìm thấy cậu bé trong khu những ứng dụng đặc biệt.”



Kevin/Paul gõ vài ký tự. Rồi anh nhấn phím tìm kiếm và nhập tên Kevin vào. Đột nhiên màn hình nháy ánh sáng vàng nhạt rồi hiện lên hình nhân vật ảo của Kevin đang quay lại nhìn ra. Cậu bé trông không được vui. Thực ra trông cậu hơi buồn rầu.



“Ông nói sẽ quay lại ngay!” Kevin ảo gào lên.



Kevin/Paul gõ một câu xin lỗi.



“Trò này không vui nữa,” Kevin ảo nói. “Tôi muốn về nhà.”



Kevin/Paul lại gõ vài chữ nữa.



“Cố gắng hơn đi!” nhân vật trên màn hình nói. “Jessica! Chị có ở đó không? Kéo em ra khỏi chỗ này đi!”



Jessica lấy tay che miệng và nước mắt trào ra. “Ôi Chúa ơi. Chúng ta làm gì đây?”



Kevin/Paul gõ thêm vài chữ nữa, thông báo tình hình cho Kevin ảo biết, cho cậu biết anh và Jessica đang trên đường đến San Francisco.



“Ông bắt chị trông trẻ của tôi đến San Francisco hả?”



Jessica vẫy với bức ảnh của Kevin ảo, “Chào Kevin. Bọn chị sẽ đưa em ra. Đừng lo lắng nhé.”



Kevin/Paul cắn môi dưới nhìn Jessica. “À.”



Cô quay sang anh và cau mày. “Nó không thấy được tôi, phải không?”



“E rằng không,” Kevin/Paul nói. “Nó không thể thấy gì trong không gian ảo trừ những gì được lập trình để hiện ra.” Anh gõ vài chữ nữa.



“Anh nói gì?”



“Tôi bảo nó hãy kiên nhẫn. Tôi đã có kế hoạch.”



Trên màn hình, Kevin ảo chỉ gật đầu. “Tôi bị kẹt trong này bao lâu rồi? Chuyện xảy ra như thế nào vậy? Thêm nữa tôi đang ở đâu vậy?”



Kevin/Paul gõ vào, “Em đang ở trong không gian ảo, trong Cybersona.”



“Thật không,” Kevin ảo nói. “Thú vị thật. Làm sao tôi vào đây?”



Gõ bàn phím, Kevin/Paul trả lời, “Tôi e rằng tôi chịu trách nhiệm trong việc này. Tôi đã dùng phép ‘nhập’ trong Cybersona mà Garland Daniels, người đã chiếm thể xác tôi, đã dùng. Hắn nhập vào cơ thể tôi và tôi nhập vào cơ thể em. Hãy tin tôi, Kevin. Tôi ghét trở thành em cũng như em ghét bị kẹt trong đó vậy.”



“Ông đang trong cơ thể tôi? Ông kiểu như là, đang cử động bằng tay của tôi? Mắt của tôi? Ông đang ở cùng với chị giữ trẻ của tôi hả? Ông liệu mà tốt với chị ấy. Chị ấy đúng là cô nàng xinh xắn, phải không?”



Kevin/Paul gõ và Jessica cố đọc những chữ anh đang đánh.



“Anh nói gì với nó vậy?” Jessica hỏi.



“Tôi đồng ý với nó.”



Anh gõ thêm nữa.



“Anh vừa nói gì đó?”



“Tôi nói rằng nó có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta lấy lại cơ thể của mình.”



Kevin ảo nhìn thế giới hai chiều xung quanh mình. “Và mọi người cho rằng tôi có thể làm việc đó bằng cách nào?” nó hỏi.



Kevin/Paul gõ trả lời, “Tôi nghĩ em có thể truy cập được những tài liệu nào đó, thông tin về người chủ đã đăng nhập dưới tên Garland Daniels.”



“Đó là kẻ đánh cắp cơ thể ông phải không?” Kevin ảo hỏi.



“Đúng vậy,” Kevin/Paul nói. “Và chúng tôi có thể nói rằng, tên này là một thằng bị ám ảnh bởi việc báo thù. Trong đời thật hắn bị liệt cả người do một cuộc đọ súng giữa các băng đảng. Và giờ hắn dùng cơ thể của tôi để thực hiện hành động trả thù.”



“Ông nói các người đang đến San Francisco. Tại sao vậy?” Kevin ảo hỏi.


Paul/Garland túm lấy cổ áo đặc vụ Harrison và nhấc bổng ông ta lên.



“Này! Anh muốn gì?” Harrison hỏi.



“Tôi lấy thứ tôi muốn,” Paul/Garland nói.



“Chúa ơi! Thả tôi xuống. Cái quái gì thế!”



Paul/Garland hạ người đặc vụ xuống đất, nhưng một tay vẫn nắm cổ ông ta và nói. “Ông để cho chuyện đó xảy ra.”



Harrison vùng vẫy nhưng không thở được. “Cứu tôi với!” Ông gào lên.



Hai đặc vụ sắp lên xe gần đó bước xuống và quay về phía Harrison khi ông đang vùng vẫy với gã đàn ông nắm cổ mình. Họ lập tức rút súng ra và nhắm vào Paul/Garland.



“Để ông ta xuống, ngay lập tức!” viên đặc vụ gần nhất ra lệnh.



Paul/Garland chồm người tới để thì thầm, nói, “Bảo bọn chúng bỏ vũ khí xuống, không thì tôi đâm thủng khí quản ông bây giờ.” Để chắc rằng Harrison hiểu rõ ý mình nói, hắn cọ móng tay sắc ngang cổ Harrison.



“Không sao đâu,” Harrison nói. “Anh ta chỉ là một bạn học cũ thôi.”



Hai đặc vụ nhìn nhau nhưng vẫn chĩa súng vào Paul/Garland.



“Đừng bắn,” Paul/Garland nói với hai đặc vụ. “Chúng tôi chỉ đùa nhau thôi.” Hắn từ từ rút tay khỏi cổ Harrison. “Thấy không? Mọi chuyện đều bình thường mà.”



“Harrison. Ông không sao chứ?” đặc vụ thứ hai hỏi.



Paul/Garland dùng đầu ra hiệu để Harrison cũng có thể nhìn xuống thân mình. Ông ta nhìn xuống và thấy tay Paul/Garland đang trong túi áo khoác cầm một thứ có vẻ là khẩu Glock chín ly nhắm vào ngực Harrison, nhưng những đặc vụ kia không thấy.



“À... ừ,” Harrison nói. “Tôi phản ứng hơi quá thôi. Không nhận ra anh ta từ đầu.”



Miễn cưỡng, hai đặc vụ nhét súng vào bao vừa quay trở lại chuyện của mình, vừa lắc đầu.



“Tốt lắm, đặc vụ Harrison. Ông có thể sống sót qua chuyện này.”



“Chính xác thì ‘chuyện này’ là gì?”



“Ông là đặc vụ chìm đã bắn trúng một thường dân vô tội.”



“Đó là một tai nạn.”



“Một tai nạn không nên xảy ra. Thường dân vô tội đó giờ đây bại liệt cả đời vì ông ngại lộ diện. Và được cái gì? Ông có bắt giữ được ai không? Ông có tống được thằng nào vào tù không? Không. Và giờ đây một kẻ khờ khạo không đáng bị như vậy đã bị cầm tù vĩnh viễn trong thân xác không thể cử động một bắp thịt nào từ cổ trở xuống.”



Harrison nhìn quanh khi vào nhân viên đồng nghiệp đi ngang tới khu đậu xe, dù có vài người dừng lại nghe.



“Anh hiểu sai mọi chuyện rồi,” Harrison nói. “Tôi không hề mong sẽ có bắn nhau. Tôi phải ghi hình được bọn chúng, cùng nhau, giao nhận ma túy, hoặc súng ống. Tôi không hề nghĩ rằng chúng sẽ khởi sự bắn nhau khi có một thường dân ở giữa. Thực sự tôi không biết được. Tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện dừng vụ đó lại.”



“Vậy sao ông không làm vậy?” Paul/Garland khăng khăng. “Đó là nhiệm vụ của ông. Tôi đã điều tra kỹ chuyện này rồi. Ông là đặc vụ chịu trách nhiệm tại hiện trường đó. Người duy nhất biết chuyện gì sắp xảy ra. Ông có hàng đống thời gian để cảnh báo tôi.”



“Cảnh báo anh?” Harrison nói, quay người sang hai đặc vụ đang chần chừ gần đó. “Hai anh không có chuyện gì làm hả?”



Hai người đó bỏ đi về phía xe mình.



Harrison quay lại nhìn kỹ Paul/Garland hơn. “Ý anh là sao khi nói ‘cảnh báo tôi’? Hơn nữa, tôi vô tội trong vụ bắn nhau đó,” ông nói thêm.



“Nhưng với tôi thì không,” Paul/Garland nói. “Còn câu khẩu hiệu ‘Bảo vệ và phục vụ’ thì sao? À, chờ chút. Đó là khẩu hiệu của cảnh sát. Khẩu hiệu của ông chắc phải là ‘Trốn và tránh’. Đã tới lúc trả nợ, ông Harrison à.”



“Đợi chút đã,” đặc vụ DEA la lên. “Anh thì liên quan gì ở đây? Anh là người thân của Daniels hay sao? Anh liên tục nói tôi phải cảnh báo anh. Anh cũng có mặt ở đó hả?”



“Ông có thể nói vậy.”



“Vậy hả? Vậy anh phải can đảm lắm mới dám tới đây,” Harrison nạt, liếc nhìn xuống khẩu súng trong tay Paul/Garland. “Anh vừa tự đào huyệt chôn mình đó, anh cao bồi ạ. Nếu là anh thì tôi đã xử tôi rồi, bởi vì nếu không làm vậy, tôi sẽ dành cả đời mình để săn lùng anh.”



“Chúng ta lái đi một vòng nào,” Paul/Garland nói.



“Tôi sẽ không đi đâu với anh hết.”



“Đây không phải là chuyện để cãi nhau. Nên chúng ta sẽ phải lấy xe của ông. Tôi để xe của mình ở Kingsville, Texas rồi.”



“Anh có nghe tôi nói gì không? Tôi sẽ không...”



Nhưng trước khi Harrison dứt lời, thì Paul/Garland với tốc độ ánh sáng thúc cườm tay vào ngực Harrison ngay bên trên tim. Cú đánh làm viên đặc vụ tê liệt giây lát. Bằng tay còn lại, hắn tiêm cho Harrison một mũi, khiến ông ta bất tỉnh ngay. Paul/Garland ôm ngang hông ông ta và mang thẳng tới xe ông ta. Hắn lấy chìa khóa trong túi ông, mở cửa thùng xe, và nhét viên đặc vụ vào.



Hai đặc vụ khi nãy chuẩn bị bước vào xe thì nhìn ra xe Harrison đúng lúc thấy hắn sập nắp thùng xe xuống và ngồi vào sau tay lái chiếc xe của đặc vụ DEA.



Một trong những đặc vụ mở máy di động.



“Chúng tôi có một tình huống.”