Hồn Hoang Xác Ảo
Chương 9 :
Ngày đăng: 17:46 18/04/20
29
Biển báo ghi: San Francisco, 25 dặm.
Họ đã trả phòng nhà nghỉ ngay sau 8 giờ sáng, ăn sáng vội ở quán Denny và hòa vào dòng xe cộ kẹt cứng buổi sáng về hướng bắc.
Đầu óc Paul Freeman không thể nghỉ ngơi được, mặc dù cơ thể cậu bé mười tuổi anh đang chiếm dường như có thể ngủ gục không khó chút nào. Thật là một trải nghiệm khác lạ. Tỉnh táo trong một thân xác đang ngủ gục. Paul nhận thấy rằng nếu muốn, anh có thể đánh thức cơ thể này dậy. Nhưng thay vì vậy, anh để nó nghỉ ngơi. Không nói đến những gì đang chờ ở San Francisco và Paul không hề muốn là bị mắc kẹt trong một thân xác rã rời. Hơn nữa, trong khi cơ thể Kevin ngủ, Paul có cơ hội quan sát điều mà lâu nay anh chỉ đọc trong sách - sự khác nhau trong cách hoạt động của bộ não giữa một trí óc tư duy có nhận thức và hệ thống tự động. Đó là phần não bộ duy trì hoạt động của cơ thể như là hít thở, tuần hoàn máu, phản xạ trong đánh nhau hoặc bỏ chạy, và hàng đống chuyện khác mà Paul có vẻ ít hoặc không kiểm soát được.
Rồi anh nhận ra điều này. Anh đang trải nghiệm việc ở trong thân xác người khác trong khi thoát ly thân xác mình. Càng nghĩ về điều này, anh càng nhận ra tên Garland này đúng là một thiên tài vượt bậc. Người thầy đã trở thành học trò và Paul chỉ vừa bắt đầu học điều mà khoa học vẫn chưa thể giải thích được - trí não thực ra hoạt động như thế nào. Hay anh hiện hữu như thế nào? Không có gì trong Cybersona là thực. Biết đâu trải nghiệm này thực ra là một kết quả của trí thông minh nhân tạo. Hoặc có thể là một dạng thôi miên. Những giả thuyết chấp nhận được dường như bất tận. Và người duy nhất nắm giữ câu trả lời cũng là người đang chiếm hữu cơ thể Paul, đang tung hoành ở San Francisco.
Trong cơ thể đang ngủ của Kevin, Paul ép mắt Kevin mở ra để anh có thể nhìn xe cộ qua cửa kính. Đột nhiên, một nỗi buồn chiếm lấy anh. Nó đến từ đâu vậy, anh tự hỏi? Có phải do thấy vợ cũ của mình trên tivi, làm ra vẻ quan tâm như vậy? Sự quan tâm đó ở đâu khi họ còn chung sống? Cảm giác tổn thương nhường chỗ cho sợ hãi. Cảm xúc chắc chắn xuất phát từ ý thức. Tuy nhiên Paul có thể kết luận cảm xúc có thể hiện ra bằng thân xác của cậu bé khi mắt cậu ngấn nước và lớp da trên mặt co lại tạo thành nét cau mày.
“Chuyện gì vậy?” Jessica hỏi, khi thấy nét ủ rũ trên mặt Kevin.
“Không có chuyện gì. Mà cũng là mọi chuyện. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Tôi chưa từng thấy anh buồn như vậy. Tôi biết anh không phải Kevin, nhưng anh đang trong cơ thể cậu bé và khi anh khiến cậu ta trông như vậy, thì, tôi nên nói sao nhỉ? Điều đó kiểu như khiến tôi xót lòng, anh biết đó.”
“Tôi đang nghĩ tới vợ cũ của mình. Thấy cô ấy trên kênh CNN. Gợi lại nhiều đau đớn. Cô ta làm anh tổn thương. Cô ta phá nát tim tôi.”
“Tôi rất tiếc.”
“Cám ơn.”
“Vợ anh. Trên tivi nhìn cô ta xinh quá.”
“Vẻ ngoài có thể đánh lừa đó,” anh nói, cười trong nước mắt.
Jessica liếc nhìn sang anh và thấy anh đang khóc. Cô chuẩn bị vươn người thì quay lại nhìn đường vừa đúng lúc đạp thắng trước khi đâm vào sau đuôi chiếc Toyota SUV. Cô thở một hơi nhẹ nhõm.
“Chỉ một chút xíu nữa thôi,” cô nói.
Kevin/Paul lau mắt và hỉ mũi.
“Cô ta muốn nhiều hơn những gì tôi mang lại,” anh nói. “Đặc biệt là với đồng lương giáo viên.”
“Trời. Với họ luôn là chuyện tiền bạc.”
“Trong trường hợp này đúng là vậy.”
“Đó chỉ là một cái cớ.”
“Cớ cho cái gì?”
“Cho việc không còn yêu anh nữa. Nếu cô ta còn yêu anh, thì tiền bạc không thành vấn đề.”
“Cô nói vậy để làm tôi thấy vui hơn phải không?”
“Không hẳn vậy. Chỉ là mọi chuyện diễn ra như vậy,” Jessica nói. “Đó không phải lỗi của anh. Anh không thể bắt người ta yêu mình được.”
“Cô ta nói cô ta yêu tôi.”
“Cô ta nói dối đó.”
“Và làm sao cô biết được?”
“Tôi đã ở trong hoàn cảnh đó. Chúng tôi nói dối. Hầu hết là tự dối mình để tự thuyết phục mình rằng chung sống với một ai đó thì tốt hơn là ở một mình, nên khi có ai đó có thể sẽ là người thích hợp tiến tới, chúng tôi tự huyễn hoặc mình rằng mình đang yêu, trong khi cái chúng tôi thực sự yêu là ảo tưởng. Khi ảo tưởng đó tan vỡ, thì chúng tôi không thể tiếp tục nói dối mình nữa, rồi chúng tôi kiếm một lời nói dối khác để thoát khỏi chuyện này, chẳng hạn như, anh không thể nuôi em, hoặc em cần một chút khoảng cách.”
Kevin/Paul chỉ nhìn Jessica đến khi cô quay đi. Họ chạy chầm chậm theo con đường đến khi thấy một tấm biển khác ghi: San Francisco, 10 dặm.
Chúng ta gần tới rồi, Paul nghĩ. Mình sẽ làm cái quỷ gì một khi tới đó? Anh mở máy tính xách tay và khởi động máy.
“Anh biết đó, San Fracisco là một thành phố khá lớn,” Jessica nói. “Có nghĩ ra rằng anh chàng của chúng ta có thể ở đâu không?”
“Tôi biết cơ thể của hắn ở đâu.”
“Ở đâu?”
“Bệnh viện đa khoa San Francisco.”
“Anh muốn tới đó hả?”
“Đó là điểm khởi đầu,” Kevin/Paul nói. “Hơn nữa, nếu chúng ta không thể liên lạc với cơ thể hắn ta được, thì đó cũng là nơi làm việc của ông bác sĩ đã phẫu thuật cho hắn. Mình phải cảnh báo ông ta.”
“Cảnh báo ông ta cái gì?”
Paul/Garland lái vào bãi đậu xe cho người thăm nuôi và đậu chiếc xe của đặc vụ Harrison vào chỗ. Hắn tắt máy, bước ra và vòng về phía sau xe. Hắn mở khóa thùng xe và thấy Harrison vẫn còn bất tỉnh. Paul/Garland đóng thùng xe lại và bước về phía bệnh viện. Hắn nhìn lên tòa nhà to lớn đó và nhận ra đây là lần đầu tiên hắn thấy phía bên ngoài tòa nhà này. Khi họ đưa hắn nhập viện vào đêm bắn nhau, hắn đã bất tỉnh và phiêu diêu với các thứ thuốc giảm đau.
Đi vào theo lối hành lang chính, Paul/Garland đối diện một quầy tiếp khách lớn, do một người phụ nữ đứng tuổi chắc còn mười năm nữa là tới tuổi nghỉ hưu đứng trực.
“Thì mày sẽ trả đòn chết người. Từ ‘có lẽ’ đóng vai trò kích hoạt ở đây. Hãy lấy tao làm ví dụ. Trước khi chuyện này xảy ra, tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng gây ra những hành động bạo lực mà tao đã làm.”
Paul/Garland bước tới thân xác đang nằm như ngủ trên giường. “Nhưng người ta cướp đi cuộc sống của tao ngay cả khi cơ thể tao vẫn còn sống. Tao bị cầm tù trong chính da thịt mình. Vậy mà, tao đã vượt ngục, bọn nhóc ạ, và tao không hề vội vàng gì quay lại đó.”
“Chuyện là vậy sao? Mày sẽ tiếp tục giữ cơ thể tao? Và sao nữa, mày tính là tao sẽ giữ cơ thể thằng nhóc này sao? Còn thằng bé thì sao? Nó vẫn còn kẹt trong trò chơi.”
“Nó có thể lấy cái xác của tao,” Paul/Garland mỉm cười.
“Mày không thể đi lung tung ăn cắp cơ thể người khác như vậy được,” Jessica nói với giọng thách thức tối đa mà cô có được.
“Về cơ bản, tao chỉ đánh cắp có một cái. Và nếu được lựa chọn, thì tao sẽ chọn một thằng trẻ hơn. Nhưng, tao cũng khá hài lòng với cái lấy được này. Và Paul, hãy nhìn theo chiều hướng này. Mày được làm lại cuộc đời từ mười tuổi. Có thể lần này mọi chuyện sẽ đúng ý mày.”
“Cám ơn, nhưng tao thích trở về với cơ thể mình hơn. Hơn nữa, chúng ta không thể làm vậy với thằng bé. Nó không đáng bị như vậy.”
“Không ai ở đây đáng bị dính vào chuyện này hết. Tao không đáng bị như vầy,” hắn nói trong khi chỉ tay vào cơ thể bất động của mình. “Và mày không đáng phải dính vào tao. Một phản ứng đau khổ dây chuyền mà tất cả là do bốn kẻ mà tao quyết định tính sổ. Bây giờ, theo như tao thấy, mày có thể cùng tao và giúp tao trong vụ này, hoặc chọn phe kia, nghĩa là tao cũng phải xử lý mày. Tin tao đi, anh bạn. Hãy giúp tao chuyện này. Mọi việc sẽ ít đau khổ hơn nhiều.”
“Mày điên rồi,” Kevin/Paul nói.
“Vậy được thôi.”
“Chờ đã!” Jessica la lên.
Họ quay sang cô. “Mày sẽ giết tụi tao?” cô hỏi.
“Tao thực sự không còn lựa chọn nào khác, phải không?”
Jessica chạy vọt ra cửa, nhưng Paul/Garland nhào tới cô, cản cô lại ngay gần cửa. Kevin/Paul lập tức nhảy lên lưng Paul/Garland, như thể cả ba lướt trên sàn và đổ người lên giường bệnh. Kevin/Paul cố gắng bóp cổ Paul/Garland và bắt đầu đẩy hắn khỏi Jessica, trong khi Paul/Garland dùng một tay với ra sau lưng, nhấc bổng Kevin/Paul khỏi lưng và quăng anh vào bức tường đằng xa.
Jessica nhìn sang Kevin/Paul khi anh trượt xuống sàn bất tỉnh. “Mày giết anh ấy rồi!”
Paul/Garland cưỡi lên trong khi Jessica ở bên dưới đang cố gắng thoát khỏi hắn. “Tao không quăng mạnh đến mức giết chết nó đâu,” hắn nói, kẹp chặt cô xuống sàn. “Bây giờ đừng có giãy giụa nữa nếu không mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ đó.”
Jessica trả lời bằng cách thúc đầu gối vào háng hắn.
“Ô!” Paul/Garland rên rỉ và lăn khỏi người cô.
“Tao đoán là mày không đọc được suy nghĩ của tao, thằng láu cá.” Jessica nhảy tới, quay người và đá vào đầu Paul/Garland bằng một thế võ. Paul/Garland như bị choáng. Rồi cô chạy đà một bước và tống vào hàm hắn một cú đá móc khiến hắn bất tỉnh trước khi ngã xuống sàn.
“Mẹ luôn nói rằng những bài học karate sẽ có ngày hữu dụng,” Jessica nói. Rồi cô quay sang Kevin/Paul người đang bắt đầu tỉnh lại tựa đứng lên theo bức tường đối diện.
“Đi nào. Đứng dậy,” cô nói, vươn tay đỡ anh đứng dậy.
Hai đầu gối anh khụy xuống và cô cặp kè anh. “Tụi mình phải ra khỏi đây thôi.”
“Tôi nghĩ mình sắp ói,” Kevin/Paul nói khi cô dìu anh đi tới cửa.
“Ói sau. Chúng ta phải đi thôi. Hắn không bất tỉnh lâu.”
Một quả cầu lửa chắn hết cánh cửa ngay khi họ sắp bước qua. Jessica kéo Kevin/Paul lại và quay sang nhìn Paul/Garland, hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt tóe lửa. Lửa thật.
“Không công bằng,” Jessica nói, đẩy Kevin/Paul xa khỏi cánh cửa khi ngọn lửa phà vào mặt họ như một sinh vật sống.
Paul/Garland bắt đầu bước tới bọn họ, cầm dao phẫu thuật, rồi hắn dừng lại và miệng há hốc ra. Hắn đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó phía sau bọn họ. Chầm chậm, Jessica và Kevin/Paul quay lại.
“Mẹ kiếp,” Kevin/Paul nói.
“Ăn nói đàng hoàng coi!” Jessica nạt theo phản xạ, cho đến khi cô thấy thứ mà hắn thấy. “Ôi Chúa ơi!”
Cơ thể Garland Daniels đứng cạnh giường, mắt nó chớp chớp, như là vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Nó bắt đầu bước đi, nhưng ngừng lại khi nhận ra mình bị vướng ống truyền tĩnh mạch ở cổ tay.
“Chuyện gì vậy?” Paul/Garland nói.
“Lửa kìa!” cái xác Garland Daniels la lên.
Paul/Garland quay sang cửa và thổi một làn hơi lạnh đóng băng, dập tắt đám cháy dễ dàng như lúc hắn nổi lên. Rồi hắn quay sang cái xác đang đứng của chính mình.
“Mình đứng được.”
“Anh chắc là người gây ra toàn bộ chuyện quái quỷ này,” cơ thể Garland Daniels nói.
“Kevin. Nếu là em đang trong cơ thể đó thì cẩn thận lời nói đó.”
“Kevin?” Paul/Garland nói với cặp mắt ngập nước mắt.
“Thằng bé. Là thằng bé,” Kevin/Paul nói và bước tới cơ thể Garland Daniels. “Kevin. Em làm được rồi. Em nhập vào rồi.”
“Ừ. Giờ thì làm sao em ra khỏi cái này và trở về thân xác của em?”