Hồn Hoang Xác Ảo

Chương 10 :

Ngày đăng: 17:46 18/04/20


31



Paul Garland bước tới thân thể mình và ngắm nghía nó kỹ lưỡng hết mức.



“Đủ rồi,” cơ thể Garland nói dưới sự điều khiển của Kevin. Cậu giật lùi ngay khi mũi Paul/Garland sắp sửa chạm vào cánh tay trần của cậu. “Anh làm tôi thấy ghê.”



“Sao mày làm nó cử động được?” Paul/Garland hỏi. “Cơ thể của tao đây hả?”



“Tôi phải cho anh biết chuyện này. Thực ra tôi phải nghĩ đến việc cử động. Nếu tôi muốn động đậy cánh tay, tôi phải nghĩ đến chữ ‘cử động tay’. Nếu tôi muốn bước đi tôi phải nghĩ cặp chân này bước đi,” Garland/Kevin nói khi bắt đầu bước đi nhưng bị vướng bởi ống truyền dịch.



Cậu vươn tay ra và rút mũi kim khỏi tay và loạng choạng bước đi.



“Ôi,” Garland/Kevin nói. “Có chuyện gì với hai cái chân này vậy?”



“Chúng không hoạt động trong một thời gian dài vì một lý do,” Paul/Garland nói. “Điều tao muốn biết là tại sao chúng lại hoạt động với mày mà với tao thì không?”



“Tôi không biết,” Garland/Kevin nói. “Tôi chỉ vừa học qua vài ứng dụng thông minh nhân tạo nâng cao trong trò Cybersona trước khi nhập vào xác anh.”



“Nhưng tao đã thử mọi cách,” Paul/Garland nói. “Không cách nào được hết.”



“Anh đã thử tăng tốc độ trẻ hóa tế bào gốc chưa?”



“Chưa. Đợi đã. Mày nói mày bao nhiêu tuổi rồi?”



“Mười tuổi. Tụi này học về tế bào gốc trong giờ khoa học. Sau này tôi muốn làm bác sĩ. Dù sao thì, Cybersona có ứng dụng tế bào gốc tuyệt vời này để phục hồi tế bào thần kinh, hoặc bất cứ loại tế bào nào cần. Nhưng vẫn khó chịu khi phải lúc nào cũng phải nghĩ đến cử động. Với cơ thể mình. Tôi chỉ việc cử động. Không cần phải nghĩ đến chuyện đó.”



“Tuyệt vời,” Jessica nói. “Giờ đây có lẽ các người có thể lấy lại thân xác mình rồi.”



“Đó là một ý kiến hợp lý,” Kevin/Paul nói, mỉm cười với Jessica.



“Chắc chắn tất cả mọi người phải lấy lại cơ thể mình,” Garland/Kevin lặp lại.



Mọi người đều nhìn Paul/Garland, hắn coi bộ không tin lắm.



“Không nhanh vậy đâu,” hắn nói. “Làm sao mày biết được là nếu tao trở lại cơ thể mình tao không bị liệt lần nữa?”



“Nếu một thằng nhóc mười tuổi còn làm cơ thể mày cử động bình thường, thì sao mày không làm được? Chuyện này không đáng thử sao? Việc chúng ta cần làm chỉ là gặp nhau trong Cybersona,” Kevin/Paul đề nghị.



“Dĩ nhiên. Nhưng làm sao tao biết được tụi bây không cố lừa tao để lấy lại cơ thể thôi?”



“Mày có thể đọc được suy nghĩ của tao mà, đúng không? Tao có đang cố lừa mày không?” Paul/Garland nhìn Kevin/Paul như thể đang nghiên cứu anh và nhíu mày.



“Tao nghĩ là không,” hắn nói.



“À, tôi hỏi một câu được không?” Jessica hỏi. “Làm sao các người làm được chuyện này khi chỉ có hai máy tính? Chẳng phải cần có ba cái mới được sao?”



“Tao có thể mượn một cái của bệnh viện,” Paul/Garland nói. “Đúng là, có một cái trong văn phòng bác sĩ Stumbaugh hiện không ai sử dụng.”



Kevin/Paul và Garland/Kevin đều nhìn Paul/Garland đầy ngờ vực.



“Đừng lo. Tao chưa làm gì ổng hết. Nếu chuyện này thành công - thì... Hãy đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Đồng ý vậy không? Hai tụi mày lên mạng ở đây còn tao lên bằng máy của bác sĩ Stumbaugh.”



Kevin/Paul và Garland/Kevin đều nhún vai đồng ý.



“Được rồi,” Paul/Garland nói rồi rời phòng trong khi Kevin/Paul đăng nhập bằng máy xách tay và Garland/Kevin nhảy lên máy kế bên giường Garland.



“Vậy tôi làm gì?” Jessica nói.



“Cầu nguyện đi,” Kevin/Paul nói.



“Anh biết không, hắn vừa bỏ chúng ta lại đây. Có lẽ chúng ta nên trốn đi khi còn kịp,” Jessica nói.



“Hắn sẽ biết trước khi chúng ta tới được hành lang chính,” Kevin/Paul nói.



“Kẻ đọc được suy nghĩ. Tôi quên mất.”



“Hãy cho hắn thời gian tới văn phòng bác sĩ Stumbaugh và lên mạng.”



Bác sĩ Stumbaugh đang cấu xé điên cuồng dây trói bằng răng thì Paul/Garland trở vào văn phòng. Vị bác sĩ nhìn lên với nỗi kinh hoàng trong mắt.



“Ông ngưng nhai cái thứ đó được rồi,” Paul/Garland nói. “Tôi chỉ cần mượn máy tính của ông thôi. Ngồi yên. Nếu chuyện này thành công, thì ông sẽ không sao.”



Paul/Garland ngồi xuống trước màn hình máy tính và gõ vài phím.



Trên màn hình xuất hiện dòng chữ sau: “Chào mừng đến với trò Cybersona. Nếu bạn tưởng tượng được cái gì, thì chúng tôi tạo ra được cái đó.”



Ở phòng bệnh của Garland Daniels. Kevin/Paul kết nối với trang này bằng máy xách tay trong khi Garland/Kevin gật đầu báo cậu đã đăng nhập bằng máy tính của Garland.



Jessica đi đến bên Kevin/Paul và nhìn qua vai anh. Trên màn hình máy tính cô có thể thấy ảnh của Paul, Garland, và Kevin hiện lên.



Paul ảo quay sang hai người còn lại và nói. “Hãy để Kevin đi trước vì cậu bé bị kẹt trong đây lâu nhất.”



Kevin ảo cười tươi và quay sang đối mặt Garland ảo. “Đừng tự ái, Garland, nhưng khi anh quay trở lại cơ thể mình, và nếu nó có thể bước đi, thì lâu lâu hãy đến phòng tập thể dục tập luyện một lần.”



Garland ảo đấm vào tay Kevin ảo. “Nhóc, mày nhập vào nó rồi. Giờ thì biến đi.”



Garland nhấn bàn phím máy tính và ảnh của Kevin ảo biến mất. Một tia sáng lóe lên và Kevin, đang ngồi trước máy xách tay, nhìn xuống cơ thể mình và mỉm cười. Cậu ngoái nhìn Jessica qua vai mình.



“Ô. Thật tuyệt. Chị đừng kể cho mẹ nghe chuyện này, nhé chị?”



“Kevin, bà sẽ không bao giờ tin đâu.” Rồi Jessica ôm Kevin thật chặt.



Quay trở lại màn hình máy xách tay Paul ảo và Garland ảo nhìn nhau như hai tay súng chuẩn bị đọ súng.



“Tụi mình đổi chỗ được không?” Paul ảo hỏi.


“Sao vậy?” một người hỏi.



“Đề phòng trường hợp hắn tìm cách chuồn bằng đường khác.”



Hai đặc vụ nhìn nhau và nhún vai chấp thuận.



Harrison kiểm tra băng đạn khẩu chín ly tự động dùng cho nhân viên chính phủ và bước dọc theo hành lang đến văn phòng bác sĩ Stumbaugh. Ông không cần phải đi xa mới thấy mình đứng trước phòng 603. Cửa khép hờ nên ông đẩy nó mở ra.



Harrison thò đầu vào trong và nhíu mày, rồi ông hạ vũ khí xuống. Bác sĩ Stumbaugh ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính và đang đeo cặp kính thực tế ảo.



“Bác sĩ Stumbaugh phải không?” đặc vụ Harrison hỏi.



Ông bác sĩ gỡ kính ra và mỉm cười với Harrison, miệng tạo tiếng póc póc, giống như Garland thường làm.



“Vâng,” vị bác sĩ nói, giờ đây phần hồn là Garland. “Tôi giúp gì được cho anh?”



“À... Ông có nghe nói đến người tên Paul Freeman chưa?”



Harrison nhìn quanh phòng làm việc cho đến khi ông tới bàn khám bệnh.



“Anh ta làm gì ở đây? Tôi nghe nói anh ta đang trong phòng mình mà.”



“Anh ta là bệnh nhân của tôi. Tôi phải làm vài xét nghiệm và muốn thực hiện tại đây.”



“Ồ, phải.”



Harrison bước tới bàn và nhìn xuống thân thể đang ngủ của Garland Daniels, với Suzy ngồi cạnh giường nắm tay anh ta.



“Vẫn còn hôn mê, hả?”



Bác sĩ Stumbaugh đứng dậy và bước đến đứng cạnh Harrison. Họ đều nhìn xuống Garland im lặng.



Suzy nhìn lên Harrison và thấy bác sĩ Stumbaugh gật đầu.



“Xin lỗi,” Suzy nói, “nhưng ông có phải là đặc vụ lẽ ra đã có thể ngăn được vụ bắn nhau không?”



“Ừ thì,” Harrison bắt đầu. “Thực sự thì tôi không thể làm gì khác được...”



Nhưng trước khi kịp nói hết, ông nhìn xuống và thấy bác sĩ Stumbaugh đã đâm kim tiêm vào chân mình.



“Ôi,” Harrison nói, khi ông nhìn bác sĩ Stumbaugh đè pít tông kim tiêm đẩy thứ chất lỏng không biết là gì từ đó vào người Harrison.



Harrison trông có vẻ choáng váng khi nhìn xuống, không thể cử động.



“Ông làm vậy để làmmm gìì... ì...”



Harrison không nói thêm được âm nào nữa. Mắt ông trợn ngược và bắt đầu ngã ra sau nhưng Paul bước ra từ sau bức màn vừa kịp đỡ ông ta.



“Chẳng phải ông ta có phải tỉnh táo thì chuyện này mới thành công sao?” Paul hỏi.



“Ồ, ông ta sẽ tỉnh,” bác sĩ Stumbaugh nói khi cầm lên một ống tiêm khác.



“Garland, anh đúng là thiên tài,” Paul nói với bác sĩ Stumbaugh.



Bác sĩ Stumbaugh/Garland mỉm cười với Paul. “Để rồi xem.”



Ngoài cửa chính vào bệnh viện, đội trưởng FBI nhìn đồng hồ của mình. Anh chạm vào tai nghe của mình và lắng nghe.



“Anh nói thật không?” anh ta hỏi trong khi nhìn quanh lính của mình. “Harrison bắt được hắn rồi sao?”



Đột nhiên, ngay sau lưng anh cửa trước bệnh viện mở và Harrison, theo sau là một trong hai đặc vụ bước ra.



“Freeman đâu?”



“Tôi e rằng mình phải nặng tay hơn thường lệ để khuất phục nghi phạm. Tôi đang nhờ bác sĩ kiểm tra hắn ta trước khi thẩm vấn hắn. Tôi sẽ lo vụ này từ đây.”



Viên đội trưởng FBI trông bối rối.



“Ông lo vụ này?”



“Tôi cảm thấy có trách nhiệm trong vụ này. Lẽ ra không nên quấy rầy FBI. Đây là vấn đề của DEA và tụi tôi định sẽ tự xử lý chuyện này. Tuy nhiên, DEA thực sự rất cảm kích sự giúp đỡ của FBI. Thật hiếm khi hai cơ quan có dịp hợp tác thành công đến vậy.”



“Các ông có muốn chúng tôi hộ tống Freeman về trung tâm không?”



“Tụi tôi lo được.”



Viên đội trưởng FBI cân nhắc vài giây, lắc đầu rồi bỏ đi.



Trong lúc nhìn tay đặc vụ FBI bỏ đi, mặt Harrison lộ vẻ kỳ lạ và một nụ cười nhẹ sắp nở nhưng ông kìm lại khi một trong những đồng nghiệp DEA của ông tiến đến.



“Quay về sở thôi,” Harrison nói.



Suzy và Garland đang xem tin tức qua tivi trong bệnh viện thì phát ngôn viên nói, “Chúng tôi hiện đang có mặt tại trụ sở DEA nơi diễn ra cuộc họp báo đặc biệt liên quan đến vụ rắc rối dính tới băng đảng trong đó có cựu giáo viên khoa học Kingsville, Texas.”



“Đây rồi,” Garland nói.



Trên màn hình là đặc vụ Harrison bước tới đứng sau bục phát biểu.



“Tôi muốn thông báo sơ qua. Tôi là đặc vụ Floyd Harrison của DEA. Tôi đứng đây trước các bạn để nhận hoàn toàn trách nhiệm về mọi chuyện xảy ra dính tới Paul Freeman và Garland Daniels.



“Trước hết, tôi đã có thể, và lẽ ra phải ngăn cuộc đấu súng giữa hai băng đảng khiến Daniels bị liệt. Với Paul Freeman cũng vậy, anh ta, là một nạn nhân khi rơi vào hoàn cảnh không thích hợp vào thời điểm không thích hợp. Dính líu của anh ta đến cái chết của một tên trùm và thương tích của tên còn lại hoàn toàn là do tự vệ. Cả hai chuyện lẽ ra đã được ngăn chặn nếu tôi bắt giữ chúng vì vụ bắn nhau dính đến Daniels. Cả hai bọn chúng đều có mặt ở đó. Mặc dù viên đạn trúng Daniels là từ súng của tôi, nhưng cả hai tên đều bắn trả nhân viên cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ. Tôi không có gì biện hộ cho hành động của mình. Do đó, ngay hôm nay, tôi đã đệ đơn từ chức lập tức. Cám ơn mọi người.”



Harrison rời bục phát biểu trong khi ánh đèn chụp hình lóe lên và phóng viên gào lên các câu hỏi. Garland đứng dậy khỏi giường và nắm tay Suzy và bắt đầu khiêu vũ khắp phòng bệnh.



Trong khi đó, đâu đó trong không gian ảo, một ảnh ảo của đặc vụ Harrison có vẻ mất phương hướng và hoảng hốt khi ông lang thang trong những thế giới chỉ có trong tưởng tượng. “Mình đang ở đâu? Chỗ này là đâu? Ai đó? Có ai không?”