Hồn Hoang Xác Ảo
Chương 11 :
Ngày đăng: 17:46 18/04/20
33
Bên ngoài trụ sở FBI ở San Francisco, một buổi họp báo đột xuất khác cũng được triệu tập trong vòng một giờ sau bài phát biểu gây ngạc nhiên của đặc vụ Harrison.
“Giờ đây là chuyện của FBI rồi,” viên đội trưởng FBI trả lời câu hỏi của báo chí.
“Đặc vụ Harrison có bị khép vào tội nào không?”
“Chúng tôi đang xem xét có thể buộc tội danh nào, nếu có, cho đặc vụ Harrison trong vụ bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
“Đặc vụ Harrison có đang bị tạm giam không?”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm đặc vụ Harrison.”
“Các anh sẽ bắt ông ta sao?”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với ông ta trước,” viên đội trưởng nói. “Hiện giờ chúng tôi muốn tìm ra ông ta. Nên, nếu ông đang nghe hay xem tin tức này, đặc vụ Harrison, hãy trình diện tại trụ sở FBI ngay khi có thể. Cám ơn. Xin dừng đặt câu hỏi.”
Bác sĩ Stumbaugh không thể nhớ từng có ngày nào kỳ lạ hơn trong suốt những năm làm bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật thần kinh ở bệnh viện đa khoa San Francisco không. Ông đang trong căn tin bệnh viện chuẩn bị uống ly trà thảo dược thì y tá của ông phá ngang quãng thời gian nghỉ ngơi đầu tiên từ khi bị tên điên kia khống chế.
“Bác sĩ Stumbaugh. Có một bệnh nhân trong văn phòng của ông mà chúng tôi không có số liệu,” y tá nói.
“Văn phòng tôi?”
“Vâng, thưa bác sĩ.”
“Gọi bảo vệ đi. Đưa hắn đi chỗ khác.”
“Ông ta hình như bất tỉnh rồi, bác sĩ. Ông không nghĩ mình nên xét nghiệm ông ta trước sao? Ông biết mà, vì lý do bảo hiểm.”
Bác sĩ Stumbaugh nhấp một ngụm trà, đặt chiếc cốc xuống bàn. Rồi ông đứng lên và bước nhanh về văn phòng mình theo sau là cô y tá cố gắng bắt kịp ông.
Đèn văn phòng của bác sĩ Stumbaugh đã tắt và cửa đóng khi họ tới và bước vào. Bác sĩ Stumbaugh mở đèn và nhìn xung quanh.
“Tôi nói rồi. Tôi không biết cô đang nói gì. Không có bệnh nhân nào...”
Nhưng rồi có tiếng rên từ phòng bên cạnh. Từ từ, ông bước tới phòng khám bệnh và mở cửa. Trong đó, đang nằm trên bàn khám bệnh là một người đàn ông, mặc quần áo đầy đủ và bị buộc vào bàn.
“Ông ta đã nằm đây khi tôi mang hồ sơ bệnh nhân của ông trở vào,” y tá nói.
Bác sĩ Stumbaugh cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi ông bước tới bàn và nhìn xuống.
Harrison đang bắt đầu hồi tỉnh, choáng váng và kinh ngạc. Mắt ông mở nhưng bị lóa. Từ từ, cảnh tượng cũng dần hiện ra và theo đó là gương mặt cũng kinh ngạc không kém của bác sĩ Stumbaugh và người phụ nữ áo trắng nhìn chằm chằm xuống ông.
“Ông là ai và ông làm gì trong văn phòng tôi?”
Đặc vụ Harrison cố gắng ngồi dậy nhưng vướng dây trói.
“Cởi thứ này ra cho tôi!”
Bác sĩ Stumbaugh cởi bỏ dây trói cho ông ta.
Harrison ngồi dậy nhìn quanh rồi nhìn ông bác sĩ.
“Ông đánh thuốc mê tôi,” Harrison gắt.
“Tôi không làm chuyện như vậy,” bác sĩ Stumbaugh trả lời. Rồi ông quay sang cô y tá. “Cô cho ông ta vào đây hả?”
Cô y tá lắc đầu: “Không.”
“Ông, thưa ông, ông dính vào rắc rối rồi đó.”
Đột nhiên cô y tá nhận ra và nói, “Chờ chút. Ông là đặc vụ DEA đó. Đặc vụ Harrison, phải không?”
“Đúng. Tôi có biết cô không?”
Cô y tá mở tivi nhỏ trong phòng bác sĩ Stumbaugh lên, tìm kênh tin tức cập nhật.
“Bác sĩ Stumbaugh không bao giờ xem tivi, nhưng tôi thì có,” y tá nói, mỉm cười.
Trên tivi, tin cuộc họp báo của đặc vụ Harrison đang được chiếu lại, cho thấy cảnh anh giao trả phù hiệu. Bác sĩ Stumbaugh nhìn tivi rồi nhìn Harrison. Harrison chỉ nhìn màn hình và hoàn toàn sững sờ.
“Đợi đã. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nói rằng nếu ở đây có ai gặp rắc rối, thì đó chính là ông đó, đặc vụ Harrison à.”
Harrison nhìn mình trong cuộc họp báo nhưng không thể nhớ là đã tổ chức vụ đó. Đây hẳn phải là một giấc mơ. Bởi vì những gì ông đang chứng kiến là không thể xảy ra.
“Trong buổi họp báo sáng nay,” người dẫn chương trình nói, “cựu đặc vụ DEA Floyd Harrison tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ băng đảng bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
Harrison lục tìm huy hiệu trong túi áo khoác. Không có ở đó. Ông thò tay tìm súng nhưng nó cũng biến mất.
“Freeman. Chính Freeman làm chuyện này!”
Paul nhìn xuống và thấy Garland đã hôn mê.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào phòng cấp cứu,” viên đội trưởng nói. “Tôi đã cử người đi lấy băng ca.”
Suzy bắt đầu sụt sịt khi Jessica kéo cô ra nhường chỗ cho nhân viên FBI đặt Garland lên băng ca.
Ngay lúc đó Kevin bước tới và quỳ xuống kế bên Garland, chắn ngang những đặc vụ FBI.
“Kevin,” Paul nói. “Em nên tránh ra...”
“Em giúp được,” Kevin nói.
“Jessica,” Paul nói. “Trông chừng Kevin đi nè.”
“Không,” Kevin la lên.
Đội trưởng FBI đặt tay lên vai Kevin.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào trong, con trai ạ,” anh ta nói.
Nhưng Kevin không để ý tới lời của anh ta. Cậu bé xích tới gần Paul và luồn tay vào dưới tay Paul nên giờ đây tay cậu đang đè vào vết thương của Garland.
“Thằng bé làm gì thế?” đội trưởng hỏi. “Ai đó lôi thằng nhóc này ra coi.”
“Kevin!” Jessica hét.
Paul cố kéo tay Kevin ra, nhưng Kevin cứ đè lên người Garland.
“Dừng lại!” Kevin hét.
“Em đang làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Lùi lại đi, chàng trai trẻ,” đội trưởng ra lệnh, trong lúc cúi người xuống để kéo Kevin ra chỗ khác, nhưng Kevin không nhúc nhích.
“Em sắp xong rồi,” Kevin nói.
Tay đặc vụ FBI nhìn Paul và cả hai cùng nhìn xuống khi Kevin từ từ lấy tay ra.
Họ không thể tin những gì mình đang thấy. Tại nơi mà Kevin đặt tay lên, miệng vết thương đã ngưng chảy máu và đã liền lại. Trên áo Garland vẫn còn một lỗ. Qua đó họ có thể thấy nơi Garland lẽ ra phải có vết thương, nhưng lại không có.
Mọi người nhìn Garland chằm chằm rồi từ từ quay sang Kevin, cậu bé chỉ nhún vai.
“Kevin. Em vừa làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Em cũng chỉ mang một vài chiêu từ Cybersona ra thôi.”
Viên đội trưởng FBI vô cùng bối rối. “Thằng bé nói cái gì vậy?” anh hỏi.
Garland mở mắt và nhìn lên. Vẻ bình thản hiện lên trên mặt hắn và rồi hắn mỉm cười, ngồi dậy và nhìn xuống vết thương của mình, hay ít nhất là những gì còn lại của nó. Hắn cười toe toét và chống người đứng lên.
Đội trưởng FBI chỉ nhìn hắn kinh dị, rồi quay sang Kevin rồi lại Garland. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” anh ta hỏi.
“Một phép mầu,” Garland nói. “Viên đạn hẳn đã xuyên vào áo và sượt qua người tôi.”
“Nhưng anh đã ngã xuống,” viên đội trưởng nói.
“Chắc tôi bị choáng.”
“Anh nói là viên đạn sượt qua người mà?”
“Nghe nè. Chuyện chẳng phải rõ ràng vậy sao?” Garland kéo áo lên, lộ phần thân trên không hề có vết thương.
“Toàn chuyện vớ vẩn,” Harrison nói. “Tôi bắn trúng hắn. Tôi biết mình bắn trúng mà.”
“Ừ,” đặc vụ FBI nói. “Vậy thì vết thương đâu?”
“Ê,” Harrison nói. “Nếu tôi không bắn trúng hắn, vậy thả tôi đi được rồi chứ?”
“Đưa hắn ra khỏi đây,” đội trưởng nói, quay lại Paul, Garland và Kevin. Nhưng giờ đây Kevin khiến anh ta quan tâm nhiều nhất.
“Tôi không biết vừa rồi chuyện gì xảy ra,” đặc vụ FBI nói. “Tôi chỉ biết mình đã rất gần tuổi nghỉ hưu để báo cáo chuyện này theo một hướng gì khác hơn là một cú bắn trượt. Vậy nên nếu các bạn thấy được, thì tôi sẽ làm vậy.”
Nói xong đặc vụ FBI bước đi và nhập cùng với những đặc vụ kia khi họ đặt Harrison lên cáng và đưa anh ta đi.
Sau khi tay đặc vụ đi, Paul bước tới trước Kevin. “Kevin. Sao em làm được vậy?”
“Không có gì đặc biệt hết. Chỉ là kỹ năng chữa trị nho nhỏ em đã tạo trong Cybersona. Chính xác là trong ngôi trường cũ. Người ta gọi nó là Bàn tay cứu chuộc. Khá tuyệt, hả?” Kevin nói, mỉm cười.
“Tuyệt vời thật,” Paul nói.
“Em sẽ là một bác sĩ giỏi đó, Kevin,” Jessica nói.