Hồn Ma Theo Dâm Phụ
Chương 19 :
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Luận lật đật lấy bảng chỉ dẩn giá cả chỉ cho Chín coi. Chàng không ngờ
người đàn bà què quặt này lại muốn mua một cái bảo hiểm lớn như vậy. Tự
nhiên Luận nhìn xuống thân thể Chín thực mau. Chàng cảm thấy ở người đàn bà này có một cái gì.lạ lùng. Cái nhìn tò mò của Luặn không qua khỏi
mắt Chín, nàng làm bộ ngồi sát vô mình Luận nhìn bảng chiết tính giá cả
rồi mỉm cười.
- Cái gì mà chi chít những con sốnhư thế này làm sao ẹm biết
được. Bây giờ anh cứ điền đại cái đơn cho em đi, đem giấy tính tiền lại
cho em, hàng tháng em trả anh tiền mặt cũng được.
Luận mỉm cười.
- Tôi đâu có làm nhưvậy được. Hãng bảo hiểm sẽ gửi giấy cho chị
rồ.i chị viết ngân phiếu gửi cho họ. Còn phần tôi, nếu chị có thắc mắc
gì cứ gọi điện thoại là tôi xin trả lời chị ngay.
Chín cười ỏn ẻn.
- Như vậy cũng được.
- Vậy chúng ta bắt đầu điền đơn nhé?
- Dạ, anh giúp dùm em chứ em có biết gì đâu.
Luận bắt đầu hỏi Chín những điều cần thiết. Khi biết rõ thân thế nàng, tự nhiên Luận cảm thấy có điều gì hứng thú trong vụ bán cái bảo
hiểm này. Chàng vui vẻ hỏi:
- Chắc chị Chín làm ăn cũng khá lắm phải không?
Chín lúc lắc thân thể, cười khúc khích, nói:
- Dạ, cũng nhờ Cậu Hai Trạng. Mỗi tháng em kiếm được vài ngàn
nên mới dám mua bảo hiểm để dalth như vậy chứ. Anh tính xem, em mồ côi
mồ cút. Gia đ~mh họ hàng chẳng có ai, sống ở đấtnước người ta. Tiếng Tây tiếng u chẳng biết mộtchữ. Lại tậtnguyền nhưthếnày mà không tự lo liệu
cho mình thì có ngày chết không có manh chiếu mà chôn.
Luận tự nghĩ, không lý người đàn bà này lại có thể kiếm tiền một cách dễ dàng được nhưvậy hay sao. Chàng tò mò hỏi:
- Chắc Cậu Hai Trạng linh lắm phải không chị.
Chín gật đầu.
- Còn phải nói nữa. Cậu chết vào giờ Thần nên linh hiển vô cùng. Cậu đã từng giúp đỡ không biết bao nhiêu gia đình trong lúc khó khăn
rồi đó. Chứ anh tính coi, em làm cái gì để cho người ta đem tiền tới đây cho em nhiều như vậy được.
Luận tò mò hỏi:
- Thế Cậu thường giúp người ta như thế nào?
Chín ưỡn hẳn người ra phía trước hãnh diện nói:
- Xin gì được đó, Cậu linh hiển vô cùng.
- Nếu tôi muốn hỏi Cậu vài câưcó được không?
Chín nhìn Luận một cái thực nhanh. Trong đầu nàng tự nhiên nầy
ra một ý nghĩ thực táo bạo. Theo kế hoạch của Bẩy thi sĩ là chỉ cốt để
dụ Luận tới đây cho Lý chơi trò ú tim với Cúc. Nhưng bây giờ Chín muốn
đi thêm một bước nữa. Nàng lật đật nói:
- Được chứ, được chứ... để em mời Cậu về cho anh hỏi cái gì thì hỏi nhé. Nhưng anh phâi giúp em một việc.
Luận lại tưởng Chín vòi tiền. Chàng nghĩ, dù có phải đóng vài
trăm cũng không sao. Vì với số tiền hoa hồng chàng vừa bán cái bảo hiểm
bạc triệu này có thấm tháp vào đâu Luận nói thực dễ dãi:
- Được, chị cần gì cứ xin cho biết.
- Khi em mời Cậu Hai Trạng về xác em rồi thì em mê đi, không còn biết gì nữa. Ngay cả khi tỉnh lại cũng không nhớ mình đã làm gì và nói
những gì. Bởi vì Cậu nhập xác em mạnh lắm. Thường thì có anh chị Bẩy ở
đây đỡ xác cho em khỏi vật vã mình mẩy. Thí dụ như có thể va đầu vào
tường hay té xấp té ngửa không chừng. Vậy anh phải coi chừng đỡ em kẻo
té chết đó chứ không chơi. Anh có chịu
không?
Luận nói ngay.
nhúc nhích được nữa. Thân thể chàng như muốn tan ra mây khói. An lo sợ
cho sự an nguy của Cúc, vì một khi Luận biết âm mưu đã bại lộ. Nhất định y không để cho Cúc yên thân. Cái đó cũng chẳng lạ lùng gì, vì phải bảo
vệ cho sự sống còn của chính bản thân Luận mà y sẽ có những hành động
nguy hiểm không sao lường trước được.
Quả đúng như ỷ nghĩ của An. Khi Luận trở về nhà. Chàng thấy Cúc đang ngồi coi truyền hình liền làm bộ tới sát bên cạnh hỏi:
- Em đi ăn cơm với bạn có vui không?
Từ lúc Cúc nghe người đàn bà lạ nói có người theo dõi nàng. Cúc thấy không còn ai hơn là Luận. Bởi vậy nàng trả lời nhát gừng.
- Không lý anh không biết nữa hay sao mà còn phải hỏi em.
Câu trả lời của Cúc vô tình làm cho Luận nhớ lại thực rõ những
gì Chín tiết lộ vừa rồi. Chàng ngồi xuống sát bên Cúc cố lấy bình tĩnh
dò dẫm.
- Em biết hết rồi phải không?
Cúc lại tưởng Luận nói nàng biết hết chuyện Luận theo sau lưng nàng hồi trưa nên thản nhiên nói:
- Em nghĩ những chuyện gì mình không muốn cho người khác biết
thì đừng nên làm là tốt hơn hết. Còn như đã làm rồi thì còn sợ gì ai
biết hay không nữa chứ.
Thân thể Luận run lên. Chàng nhìn thấy tất cả công lao khó nhoc
từ trước tới nay bỗng dưng tan ra mây khói và còn có cơ nguy vàotù
chứkhông phải chuyện chơi. Luận nghiến răng, tự nhiên cơn giận dữ bốc
lên bất ngờ. Chàng thấy chính mình mới là kẻ bị lừa để giết người đoạt
của cho người khác hưởng. Bây giờ chàng mất cả chì lẫn chài và còn lại
trở thành kẻ tội phạm nữa. Luận như muốn nổi cơn điên lên, nắm lấy tay
Cúc gằn giọng:
- Bây giờ mày tính sao đây. Tao không dễ gì ở tù để cho mày hưởng nguyên số tiền mới lãnh ra đâu.
Câu nói bấtngờ của Luận làm Cúc choáng váng. Không phải vì lời
nói lỗ mãng và hành động vũ phu của Luận mà là nàng vừa chợt hiểu hết ý
nghĩa úp mở của người đàn bà lạ trong điện thoại. Thì ra đó là sự thực,
một sự thực không thế nào tha thứ được. Nàng hất tay thực mạnh, thét
lên:
- Thì ra mày là tên giết chồng tao thực sự...
Câu nói vừa buột ra khỏi miệng thì Luận đã chồm lên, đè nàng
xuống sàn nhà. Hai tay y bịt chặt miệng Cúc lại, không cho la. Cúc vùng
vẫy dữ dội, nhưng cũng vô ích. Luận đã dùng cả hai chân đè lên hai cánh
tay nàng. Y ngồi chồm hổm trên ngực Cúc, nghiến răng bịt miệng nàng lại. Hai bàn tay hộ pháp ấy choàng cả lên mũi Cúc làm nàng nghẹt thở. Chỉ
vài phút sau Cúc đã đứng tim chết ngạt mà chính Luận cũng chưa biết y đã giết nàng rồi...
Hồn Cúc vừa xuất ra. Tiếng rít của quỉ đầu trâu mặt ngựa đã vang rền. Trong lúc còn đang ngơ ngác, bỗng Cúc thấy có một luồng gió thực
mạnh thổi thốc tới, cuốn nàng lên không bay đi vun vút. Cúc sợ hãi nhắm
nghiền mắt lại. Tiếng rít của quỉ đầu trâu mặt ngựa thật giận dữ nhưag
từ từ xa dần. Cúc cảm thấy có một người đang ôm ngang hông nàng bay trên gió thực mát mẻ và dễ chịu. Nàng từ từ mở mắt ra nhìn và không thế nào
tin được An đang ôm nàng bay trên mây. Tiếng chàng thì thầm:
- Em đừng sợ. Quỉ đầu trâu mặt ngựa không bắt được chúng mình
đâu. Tụi nó chỉ có thể bắt được các hồn ma trên mặt đất, còn khi có
người biết nhẩy lên mây thì chúng đành về chịu tội với Diên Vương thôi.
Cúc ngỡ ngàng hỏi:
- Tại sao anh biết được những phép thần thông này.
An từ từ kể lại hết mọi chuyện cho Cúc nghe. Nàng không ngờ mình bị Luận gạt một cách ngu si như vậy. Cúc nghiến răng nói:
- Em nhất định sẽ không để cho tên sát nhân này yên được An gật đầu, nói:
- Nhất định là phải trả thù rồi. Nhưng trong lúc này hãy tạm
lánh mặt một thời gian đã. Tụi quỉ đầu trâu mặt ngựa chưa quên em đâu.
- Như vậy phải làm sao hả anh?
- Chúng mình sẽ kiếm một ngôi chùa nào đó núp. Nơi đây vừa cD
hương hoa mà sống, vửa tránh khỏi được tai mắt của quỉ đầu trâu mặt ngựa một cách dễ dàng.
Cúc mừng rỡ, nàng không ngờ mình vẫn còn có thể sống với An một cách thần kỳ như vậy...