Hồn Ma Theo Dâm Phụ
Chương 20 :
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Đã hơn một tuần lễ nay, từ khi giết Cúc, bỏ trong chiếc thùng phi lớn,
trộn xi măng, đổ hồ. Luận sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mặt mũi chàng teo lại và nhăn nheo một cách nhanh chóng. Chàng có cảm tưởng
mình già đi cả mấy chục tuổi.
Khi trộn hồ, đổ bê tông trong nhà kho để dấu xác chết Cúc, chàng đã yên tâm vì như vậy là khá an toàn. Nhưng bây giờ mới không biết phải làm sao thủ tiêu cái thùng phi đầy xi măng và đá sỏi nặng cả tấn này ra khỏi nhà đây.Không lý cứ để cái thùng phi nằm chình ình như vậy trong
nhà được mãi hay sao.
Dù cho có qua mặt được mọi người, nhưng đêm đêm hồn ma ám ảnh làm Luận không thế nào chợp mắt được.
Tiếng ằng ặc của Cúc trước khi tắc hơi cứ réo lên trong tai Luận từng hồi như nàng muốn về đòi mạng. Nếu cứ phải sống mãi nhưthếnày,
chắc chắn Luận sẽ điên lên mà chết chứ không thế nào chịu nổi.
Đã như vậy, Chín và Bẩy thi sĩ còn gọi điện thoại cho chàng liên tục. Luận đã để máy trả lời tự động là chàng và Cúc đi nghỉ mát xa cả
tháng mới về, nhưng những cú điện thoại này cũng làm cho tâm thần chàng bấn loạn không ít. Đám người này thật là nguy hiểm, chúng đã biết hết
hành động của chàng. Cái chuyện ma quỉ không khi nào Luận tin được. Chắc chắn phải có nguyên do nào để cho họ biết được việc làm của chàng.
Bởi vậy, dù muốn hay không, Luận cũng phả.i truy cho ra và thủ
tiêu cái đám người này đi càng sớm càng tốt. Nếu không, vụ giết An và
Cúc, chắc chắn sẽ đưa chàng lên ghế điện ngồi mà về chầu Diên Vương rồi.
Đã hơn một giờ khuya mà Luận vẫn không sao chợp mắt được. Chàng
nghĩphải làm một cái gì để phá tan không khí ma quái này mới được. Chợt
nghĩ tới Chín, người đàn bà đồng bóng mang danh Xác Cậu Hai Trạng. Luận
chợt có ý nghĩ táo bạo: Tối nay chàng sẽ mang cô nàng này về đây ngủ, và dùng nàng giết tất cả mọi người.
Nghĩ vậy là Luận làm liền. Nhấc điện thoại lên gọi cho Chín.
Chuông điện thoại reo cả chục lần mới thấy tiếng Chín lè nhè đầu dây bên kia.
- Alô... ai đó...
- Luận đây, em còn nhớ anh không?
Tiếng Chín mừng rỡ:
- Ủa, anh Luận hả. Anh trốn đâu mà bây giờ mới thấy tiếng.
Luận nói dối thực tự nhiên.
- Anh vừa đưa Cúc đi Hạ Uy Di về, nhớ em quá nên về tới nhà giờ này cũng phải gọi điện thoại cho em ngay.
- Thế chị Cúc đâu rồi?
- Cúc còn muốn ở lại Hạ Uy Di phơi nắng thêm mấy ngày nữa. Anh phải về trước lo công chuyện làm ăn chứ.
Chín có vẻ hớn hở.
- Vậy anh có thì giờ ghé chơi em nhé. Nhà đơn chiếc quá, buồn ghê đi anh ơi.
- Ủa, vậy vợ chồng Bẩy thi sĩ đâu?
- Anh chị ấy đâu có ở với em. Họ chỉ qua đây mỗi ngày vài tiếng
trong công chuyện làm ăn thôi mà. Em ở một mình cô đơn quá đi anh.
- Vậy anh tới đón em đi chơi bây giờ có được không?
- Chín mừng rỡ.
- Anh có nói thực không đó?
- Nhưng em có ngại khuya quá rồi không?
- Đối với em đâu có giờ giấc gì, anh tới lúc nào lại không được. Nhấtlà bây giờ không có khách khứa gì, chúng mlnh lại càng dễ... tâm sự phải không anh?
Luận biết tính dâm dật của người đàn bà này. Chàng chợt nghĩ tại sao không nhân cơ hội này chở béng cô nàng tới đây cho rồi. Luận nói
ngay:
- Nếu vậy em sửa soạn đi, đừng cho ai hay anh tới ngủ với em đêm nay nhé.
Chín cười khúc khích:
- Nhấtđịnh là như vậy rồi,.ngu gì.mà cho người thứ ba biết mình có cục vàng chứ.
- Vậy anh tới liền bây gìờ đây.
- Dạ, em chờ anh.
Chỉ vài phút sau, Luậnđã có mặt ở nhà Chín. Nàng lết ra mở cửa
cho chàng mà mặt mày tươi rói. Luận bồng Chín lẽn, cắn nhẹ vô tai nàng
thì thầm:
- Anh nhớ em ghê đi.
Chín cười khúc khích thực dâm đãng.
- Vậy thì bế em vô phòng đi.
Như đã có dự tính trong đầu, Luận nói ngay:
- Em có muốn anh bế em vềphòng anh không?
Chín tưởng Luận nói chơi, cười cười hùa theo.
- Ờ anh bế em tới đó đi.
Bẩy thi sĩ nắm lấy tay Luận bóp mạnh:
- Tưởng gì, cái này đại ca~ có thể tin ở thằng ém này mà.
Nghe hai người nói chuyệnvới nhau, cả An và Cúc cùng nổi giận đùng đùng. Cúc nói:
- Mình vừa nghĩ kế cứu nó mà bây giờ nó lại nghĩ kế hại mình. Cái sốtụi này chết tới nơi rồi. Thôi mặc kệ chúng nó anh ơi.
An gật đầu.
- Như vậy cũng xong.
Cả hai ngồi nhìn mọi người vôbàn tiệc. Tất cả ăn uống ngón
lánh. Không ai để ~ý tới Luận không bao giờ chấm nước mắm và chỉ một lúc sau, bốn cái thây gục xuống ngay bàn ăn ngay. Không nói được một lời
nào trước khi chết. Cũng vừa lúc đó, tiếng rít của quỉ đầu trâu mặt ngựa lại réo lên. An la lớn:
- Cứu chúng nó, chạy mau đi em.
Cúc nhanh trí, chụp ngay lấy vợ Bẩy thi sĩ và cô em bay tuốt lên trời. An cũng ôm gọn Bẩy thi sĩ và Chín nhẩy theo vợ Đám quỉ đầu trâu
mặt ngựa lại bắt hụt một lần nữa. Chúng ngơ ngác và tức giận rít lên
những âm thanh rợn người rồi biến đi thực nhanh.
Những chuyện xẩy ra ở thế giới vô hình sát ngay bên cạnh nào
Luận có hay biết gì. Chàng hí hửng ôm từng thây ma đem xuống nhà kho,
dấu ở góc nhà rồi ra phố mua bốn cái thùng phi và sỏi cát cùng xi măng
đem về nhà. Một mình Luận hì hục khuân vác từ sáng tới chiều mới xong.
Tối nay chỉ còn việc nhét những thây ma kia vô thùng phi, trộn
hồ đổ vô nữa là xong. Mọi chướng ngại vật đã quét sạch, chưa bao giờ
Luận cảm thấy thơ thới hơn lúc này.
Chàng nghỉ một hồi rồi lại tiếp tục công việc cho xong. Luận
không dám để lâu sợ lộ chuyện. Hơn nữa, những thây ma này để lâu có mùi
bay sang hàng xóm rất dễ lộ.
Chàng xuống nhà kho. Người đầu tiên là Bẩy thi sĩ. Luận ôm cái
thây ma đã lạnh ngắt nhét vô thùng phi. Thân hình cao lều nghều của Bẩy
thi sĩ làm Luận chật vật lắm mới nhét vô được cái thùng phi này. Chàng
trộn hồ và đổ đầy thùng phi liền. Chỉ vài chục phút sau, thây ma của Bẩy thi sĩ đã nằm yên trong một cục bê tông sỏi đá. Mồ hôi ra ướt áo Luận
ngồi xuống bên xác chết của ba người đàn bà. Bỗng chàng nhớ tới cuộc mây mưa tối qua với Chín. Luận đưa tay kéo mạnh hàng nút áo trước ngực thây ma của Chín. Bộ ngực trắng muốt tới tái xanh của nàng vươn lên lồ lộ
thật lớn. Có lẽ vì xác chết đã cứng lại nên bộ ngực đứng thẳng, không
còn xồ xề nhưlúc còn sống lại càng làmLuận thấy háo hức. Chàng rà mộttay lên khuôn ngực nàng. Bỗng Luận thất kinh rụt tay lại, lui ra xa vì khí
lạnh từ thân thể Chín truyền vô tay chàng tới rợn người.
Tà áo Chín hình như cũng bay phần phật. Chiếc khăn che mặt Chín
tự nhiên bay qua bên cạnh. Chàng giật mình nhìn thấy miệng nàng ứa máu,
chẩy loang lổ cả xuống cổ áo Những chiếc khăn che mặt vợ Bẩy thi sĩ và
cô em vợ cũng bay sang một bên. Cả hai khuôn mặt cùng tái mét, miệng ứa
máu. Mắt trợn trừng. Nhất là vợ Bẩy thi sĩ còn le lưỡi dài thòng như
muổn nhát chàng đòi mạng.
Luận tưởng mình hoa mắt. Nhưng chàng có biết đâu tất cả các oan
hồn đang tề tựu quanh căn phòng này rồi. Vì sau khi Cúc và An ôm bọn họ
nhẩy lên cao tránh bọn quỉ đầu trâu mặt ngựa hiện lên bắt hồn. Và chờ
cho tới khi đám quỉ biến đi rồi, tất cả lại trở lại căn nhà của Luận
ngay. Cũng vì tất cả còn đang luyến tiếc cuộc sống trần thế và căm hận
Luận tới ngút trời nên ai cũng muốn trả thù ngay.
Khi Luận kéo núc áo trức ngực Chín ra, nàng đã giận dữ rít lên
rồi. Tới khi chàng rà một tay lên ngực nàng, Chín không nhịn được nữa,
vùng chạy thực nhanh chung quanh chàng làm cho tà áo nàng bay phất phới
và chiếc khăn che
mặt cũng rớt ra.
Khi Chín mệt ngất ngưthì cũng đã làm cho mọi vật nhẹ trong phòng di động được rồi. Lúc ấy Luận cũng đã thất kinh. Thấy vậy, vợ Bẩy thi
sĩ tiếp sức chạy chung quanh phòng ngay, cố giữ cho cơn gió vừa gây lên
được, tiếp tục thổi. Tới khi nàng mệt thì cô em lại thay thế ngay. Cứ
thế, người nọ thay thế người kia chạy quanh phòng và chẳng mấy chốc ngọn gió bốccao và mạnhkinhhồn. Chẳng những
quần áo của các xác chết bay phần phật mà ngay cả các xác chết cũng cựa quậy và bốc lên cao.
Bây giờ thì Luận không còn tự chủ được nữa. Chàng biết chắc mình không bị hoa mắt mà thực sự các xác chết kia đang quay tròn chung quanh chàng. Luận kinh hãi thét lên:
- Bớ làng xóm ơi, cứu tôi... cứu tôi với!
Chỉ vài tiếng sau, chung quanh nhà Luận đã đôngnghẹt những
người. Nào cảnh sát, nào xe chữa lửa, nào xe cứu thương và cả những xe
của các phóng viên báo chí. Đèn xanh đỏ chớp tắt của các loại xe cấp cứu làm khu phố rộn hẳn lên.
Tuy nhiên, không ai biết một sự việc khác đang xẩy ra ngay bên
cạnh họ. Kể cả các phóng viên báo chí chuyên nghiệp và các thám tử lừng
danh của các cơ quan công lực. Một chiếc lưới do bọn quỉ đầu trâu mặt
ngựa kéo lê từ xa lại, hốt hết đám oan hồn đang nằm mệt lả ngổn ngang
bên lề đường, vì đã dùng quá sức tạo nên cơn gió di chuyển được các xác
chết làm cho Luận sợ phát điên lên mà la làng cầu cứu và cũng vì cơn gió bất thường này mà báo động cho quỉ đầu trâu mặt ngựa hiện lên hốt hết
những kẻ đã từng đào thoát khỏi tay chúng. Tuy trên nét mặt của các hồn
ma ấy sự hoảng hốt hiện ra thật rõ ràng, nhưng không còn vương vấn một
luyến tiếc trần thế nào nữa. Họ đã an phận đi về bên kia thế giới theo
luật định của trời đất.