Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Tối nay khi đưa Hoa về trường rồi. Luận lái xe ngay tới nhà Cúc nhưmọi

hôm. Bây giờ chàng đã có chìa khóa riêng nên tự nhiên mở cửa vô nhà. Căn nhà rộng thênh thang và vắng lặng khác thường. Luận biết giờ này Cúc đã chui vô phòng nàng trên lầu, dù cho thức hay ngủ cũng không dám lò mò

qua các phòng khác. Chàng không ngờ cái tính nhút nhát của Cúc đã đẩy

nàng vô vòng tay chàng một cách quá dễ dàng như vậy.



Vừa qua khỏi cầu thang, Luận đã thấy ánh đèn trong phòng ngủ

nàng lọt qua cửa sổ. Chàng lén đứng nép qua một bên cửa nhìn vô phòng

xem nàng đang làm gì. Cúc vô tình không biết có người đang nhìn trộm nên nàng tự nhiên nằm đọc sách. Cuốn truyện dài Luyện Bùa Ma viết về bùa

ngải của nhà văn Hùng Sơn thực hấp dẫn. Những nhân vật trong chuyện tự

nhiên làm cho nàng nhớ tới sức sống mãnh liệt của Luận mấy đêm vừa rồi.

Cúc rà tay lên ngực, bóp nhè nhẹ và mỉm cười một mình.



Bên ngoài cửa sổ, Luận ngơ ngẩn vì tấm thân vệ nữ của Cúc Chàng

không ngờ nàng hấp dẫn tới như vậy. Chiếc áo ngủ mỏng manh Luận mua tặng nàng không che đậy được chút gl trên thân thể. Lúc ôm Cúc trong vòng

tay, những cảm giác tê tái ào ạt tới thân thể chàng. Nhưag nhìn từ xa

tấm thân núi lửa này đã mang lại cho Luận một sự rạorực, thèm kháttới

chơi vơi. Chàng chếtlặng đi với những cảm giác tuyệt vời đó.



Cho tới lúc cbàng không còn chịu nổi nữa. Luận mở cửa chạy ào

tới bên Cúc ôm ghì lấy nàng. Cúc giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của

Luận, nhưng nàng trấn tĩnh lại được ngay và mừng rỡ ôm cứng lấy chàng.

Luận hất hai chân Cúc dạng ra xa hơn nữa và kéo nàng thật sát vô thân

thể chàng. Nàng cong cớn vì tê tái ngay từ giây phút đầu. Luận như một

con cọp đói chồm lên và rập xuống như thác đổ đầu ghềnh, mạnh nhưvũ bão, làm Cúc chịu không nổì, phải thét lên trong cơn sảng khoái cùng cực...



- Á á á



An điên lên vì tiếng thét dâm loạn của vợ. Chàng không ngờ sau

bao nhiêu năm chung sống cũng không biết được sự đòi hỏi xác thịt kinh

hồn của vợ như vậy?



Từ thế giới vô hình ngày hôm nay. Bây giờ chàng mới có dịp nhìn

rõ mặt thật của từng người, tưng sự việc trắng đen ra sao. Nhưng chỉ

tiếc chàng bất lực với tất cả mọi chuyển động chung quanh. Chàng thẫn

thờ trở ra phòng ngoài, không muốn phải nhìn thấy cảnh người vợ xinh đẹp của mình rên rỉ trong vòng tay kẻ khác một cách đốn mạt như vậy. Vừa

hận vừa thương, An loạng choạng bước ra phòng ngoài. Chàng chợt nhìn

thấy Bạch Liên từ cửa tất tả đi vô Nhìn thấy An, nàng nói ngay:



- Anh An ơi, em đã có kết quả vụ hôm trước rồi.



An ngạc nhiên hỏi:



- Em nói vụ gì?



Nàng mỉm cười nói:



- Sao anh mau quên quá. Vụ thằng chồng em phá thắng xe đưa gia đình vợ nó đi Réno.



An nhớ ra ngay, linh tính cho chàng biết có chuyện chẳng lành, chàng hỏi:



- Tai nạn đã xẩy ra rồi phải không?



Bạch Liên gật đầu:



- Dạ,



- Kết quả thế nào?



- Lẽ gĩ nhiên là chết hết.



An giật mình hỏi:



- Thảm khốc tới như vậy sao?



- Em còn biết được một chuyện ngoài sức tưởng tượng của cả hai đứa mình.



- Chuyện gì vậy?



- Thằng chồng em đã mua bảo hiểm nhân thọ cho vợ con nó đã đành. Nó còn mua luôn bảo hiểm nhân thọ cho cả cha mẹ vợ nữa.



Nhưng ai là người sẽ hưởng thụ số tiền bồi thường của cha mẹ vợ

hắn mới là vấn đề. Nếu nó để tên nó thì coi như y tới số rồi. Cơ quan

điều tra sẽ núm đầu nó một ngày không xa.



- Chưa chắc anh ơi. Người hưởng thụ tiền bồi thường bảo hiểm của cha mẹ vợ y lại chính là vợ y.



An buột miệng, nói:



- Mà con nhỏ lại chết chung trong vụ tai nạn này luôn rồi. Như vậy là y hốt trọn gói chứ còn ai vô đó nữa.



-Đúng như vậy. Nếu những người điều tra muốn nghi ngờ y cũng khó nghĩ ra. Hơn nữa, dù cho có nghi ngờ cũng tìm đâu ra bằng cớ là y chủ

mưu giết người.



- Có thể người ta tìm ra vụ cái thắng không?



- Cũng có thể, nhưng mà hôm đó anh chẳng nói là dù y phá thắng,

nhưng đã căn cho xe chỉ gây ra tai nạn khi xe chạy với vận tốc mau thôi

hay sao.



- Phải rồi. Chưa chắc gì những người điều tra biết vụ cái thắng

bị phá. Mà dù có nghi ngờ cũng không thể kết luận là y phá hoại được.

Làm gì có ai thấy y làm chuyện đó cơ chứ.



Bạch Liên cười ha hả:


- Không phải em nói mà má em nói.



- Thường thường má em nói cái gì với họ?



- Thì người ta hỏi cái gì, má em nói cái đó.



Bạch Liên phì cười.



- Má em biết cái gì mà nói?



Bé Hai cũng cười khúc khích.



- Má không biết thì cô Bẩy, chú Bẩy nói dùm.



- Bộ cô Bẩy, chú Bẩy nào đó biết sao?



Bé Hai không trả lời câu hỏi của Bạch Liên mà hỏi lại:



- Bộ họ không biết hả?



Bạch Liên cười lớn hơn:



- Làm sao cô biết được. Hay là chúng mình tới gặp má Bé Hai đi.



Bé Hai lắc đầu nói:



- Bây giờ thì chưa được đâu. Phải tới gần tối má em mới kêu em về.



An nói:



- Thì chúng mình cứ tới nhà má em chơi cho biết, có sao đâu.



Bé Hai gật đầu. Cả ba dắt tay nhau ra khỏi nghĩa trang. Đi một

lúc, thấy có chiếc xe hơi chạy ngược về phía trung tâm thành phố. Bé Hai nói:



- Chúng mình nhẩy vào cái xe kia đi cho nhanh nhé. Bạch Liên và An cùng đồng ý, cả ba nhẩy vô chiếc xe đang chạy. An hỏi:



- Từ hồi nào tới giờ em di chuyển bằng cách nhẩy vô xe người ta à?



Bé Hai cười.



- Lúc lâu lắm rồi em không biết, cứ đi bộ hoài. Có bữa chui vô

một chiếc xe hơi chơi, nó chạy làm em hết hồn, nhưng sau đó thấy không

sao, từ đó em đi đâu cũng nhẩy đại vô xe người ta cho nhanh.



Xe tới một ngã tư, quẹo trái. Bé Hai la lên:



- Chúng mình đổi xe đi.



Nói xong cậu bé không chờ ai trả lời, nhẩy ngay sang một chiếc

xe chạy bên cạnh. Bạch Liên và An theo chân cậu bé liền. Cứ như thế, mọi người đổi từ xe này qua xe khác cho tới khi bé Hal nhẩy xuống lề đường, mỉm cười chỉ vào một khu chung cư nói:



- Nhà má em ở chỗ đó.



Bạch Liên mỉm cười nói:



- Em thường hay về nhà bằng cái kiểu này lắm hả?



Bé Hai lắc đầu.



- Không phải đâu, thường thường thì em ở luôn với má em. Thỉnh thoảng lắm mới trở về nghĩa địa coi xem có ai mới tới không thôi.



Như vậy bữa nay may mắn anh chị gặp được em hả?



-Dạ, đã lâu lắm rồi em mới lại được nói chuyện thoải mái như thế này.



- Thế từ trước tới giờ em không có bạn bè gì sao?



- Có chứ, nhưng chỉ được ít lâu là mọi người lại đi hết. Em cũng không biết tại sao.



- Em có đưa ai về nhà bao giờ không?



- Không có ai thích theo em về nhà má em đâu.



- Tại sao vậy?



- Ở đó ồn ào, không thích hợp với họ!



- Em có thấy ồn ào thực không?



- Dạ có.



- Tại sao em ở đó được?



- Bây giờ thì em quen rồi.



- Thế lúc em mới chết thì sao?



- Cũng khó chịu lắm. Bởi vậy em về nghĩa trang hoài. Nhưng sau này cũng lười biếng nên không đi đi về về nữa.



Nói tới đây, bé Hai đã đi tới một căn chung cư ngay ở từng trệt. Phía cửa ngoài An nhìn thấy ngay một tấm biển nho nhỏ đề mấy chữ "Cậu

Hai Trạng" trên một tấm ngỗ vuông vắn, sơn đỏ chót.