Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 7 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Cả ba xuyên tường vô trong nhà. Chiếc bàn thờ thật lớn choáng ngay chính giữa nhà. Cốt tượng to như một đứa trẻ lên ba, ngồi xếp bằng trên tòa

sen, hình dáng tương tự như Đức Phật Tích Ca. Nhưng nhìn kỹ thì không

phải là tượng Phật, vì khuôn mặt của bức tượng như một đứa trẻ nít, lại

đang nhoẻn miệng cười. Hai tai có đeo bông hột xoàn lấp lánh. Cườm tay

lại đeo một chiếc lắc vàng y bóng lưỡng.



An tới thực gần nhìn cho kỹ mới thấy ba chữ Cậu Hai Trạng đề ngay ngắn phía dưới tòa sen.



Hương khói trên bàn thờ nghi ngút. Mấy bình bông tươi thắm rặt

một mầu vàng. Có cả hoa hồng, hoa cúc, hoa vạn thọ, mỗi loài hoa một vẻ, nhưng chúng giống nhau cùng một mầu sắc. Tuy không phải y hệt, nhưng

tất cả đầu là một mầu vàng. Có bông vàng đậm, có bông vàng lợt, có bông

vàng như nghệ, cũng có bông vàng óng ánh như kim loại thực sự. An hỏi:



- Hình như má em chỉ thích bông mầu vàng thôi hả?



Bé Hai lắc đầu, trả lời:



- Không phải ý kiến của má em đâu.



- Vậy của ai?



- Là của chú Bẩy.



An tò mò hỏi:



- Chú Bẩy là ai vậy?



- A, chú là chồng của cô Bẩy.



An phì cười, nói:



- Chắc chắn là như vậy rồi, nhưng cô Bẩy là bà con thế nào với cháu mà chú Bẩy lại có quyền chưng bông trên bàn thờ này vậy?



Bé Hai cười khúc khích.



- Chú Bẩy với cô Bẩy làm ăn với mẹ cháu mà. Bà con là cái gì hả cô?



An ngồi xuống ghế, kéo bé Hai vô lòng, giải thích:



- À bà con là thí dụ như anh em chẳng hạn.



Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy, nói:



- Như vậy thì cô và chú Bẩy không phải là bà con gì với mẹ cháu đâu.



An vừa định hỏi thêm thì một người đàn ông khoảng hơn ba mươi,

nhưng đầu tóc bạc phơ bước ra. Dáng điệu trầm ngâm, miệng hình như đang

lẩm bẩm một điều gì. Trên tay anh cầm một cuối tập và cây viết chì. Bỗng anh gật gù ngâm lớn mấy câu thơ:



Ta thấy tình ta mọc miếu đền



Giữa chân lăng Bác nổi lên trên



Nơi này dân gian sao hiểu nôỉ



Ban đêm... ban đêm... ban đêm... ban đêm...



Ngâm tới đây anh ta có vẻ túng túng, lấy bút chì gạch lia lịa trên giấy, miệng lẩm bẩm:



- Ban đêm... ban đêm... ban đêm thì còn nhìn thấy mẹ gì nữa cơ

chứ. Không được, không được. Chẳng lẽ là ban ngày sao? À, còn chữ "hiểu" sai bố nó luật bằng trắc rồi.



Đổi lại "làm sao hiểu". Chữ "sao" mới đúng luật mà giữ được

nguyên ý của mình. Tuyệt diệu, tuyệt diệu.., nhưng mà ban đêm làm cái gì đây...



An phì cười hỏi bé Hai:



- Ông này là chú Bẩy hả?



Bé Hai gật đầu.



- Dạ, chú Bẩy đó chú.



- Chú Bẩy là thi sĩ hả?



- Dạ, cháu thấy người ta gọi chú Bẩy như vậy?



Bạch Liên im lặng từ nãy tởi giờ mới xen vô hỏi:



- Bộ giờ này Chú Bẩy không đi làm sao, còn Cô Bẩy đâu?



Bé Hai nhìn Liên ngơ ngác.



- Chú Bẩy có làm gì đâu, Cô Bẩy đi đâu rồi.



Bạch Liên mỉm cười.



- Còn má em đâu?



Bộ mặt bé Hai nghệt ra, ấp úng lập lại lời Bạch Liên.



- Ờ! ờ? má em đâu?



Bỗng cậu bé đứng dậy, chạy nhanh vô buồng một lúc tồi chạy ra, miệng cười khúc khích.



- Má em đang ngủ đây nè.



An tò mò đi lại cửa buồng nhìn vô trong. Chàng giật mình vì thấy một người đàn bà ăn mặc thực lạ lùng nằm ngủ trên giường. Mầu sắc quần

áo thực lòe loẹt. Chiếc áo bà ba đỏ chót, viền đen, trắng vàng tứ tung,

Chiếc quần trắng bằng lụa mỏng tênh, nhìnrõ quần lóthằn lên bờ mông tròn vo, chạy dài vô trong đen ngòm. Hình như người đàn bà ngày bị tật, cặp

giò teo lại nhưhai que củi, vắt vẻo trong hai ống quầnrộngthùngthình. An nhìn khôngrõ lắm, nhưng chàng đoán không thế nào sai được.



Bộ ngực nàng phập phồng, vun cao tròn lẳng như con gái tuổi dậy

thì, nhấp nhô theo hơi thở đều đều. Nàng có một bờ tóc dài như suối

chẩy, đen tuyền và óng mượt.



Khi ấy người đàn ông đang ngâm thơ chắp hai tay sau đít, đi đi

lại lại Bỗng anh ta đi ngang qua cửa phòng má bé Hai đang ngủ, nhìn vô
khuôn ngực này thì nàng sẽ ra sao.



Hai vợ chồng ăn ở với nhau gần chục năm rồi, đàn con càng ngày

càng đông, tiền trợ cấp xã hội eo hẹp. Nàng phải bôn ba hết chỗ này tới

nơi nọ, kiếm tí tiền mặt phụ vào tiền xã hội cho đủ trang trải những chi phí hàng ngày mà vẫn còn túng thiếu đủ điều. Mấy năm nay nhờ cái màn

Cậu Hai Trạng nên cung đỡ khổ. Bởi vậy, dù cho biết để chồng ở nhà bà

Chín què này cũng có ngày mang họa mà nàng không làm gì hơn được. Còn

đem hết cả đám con cái tới đây đâu có đưọc Chỗ làm ăn mắn mung mà. Con

nít dại miệng, nhỡ có chuyện gì bể mắn lại khổ cả đám thôi. Bởi vậy, hai vợ chồng cứ đi đi về về. Dùng nhà bà Chín như một cơ sở thương mại. Vợ

thì kiếm khách, chồng ở nhà dàn dựng cho bà Chín đối đáp, tiền bạc chia

làm ba sòng phẳng cũng dễ chịu.



Bà Chín nằm vài phút rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy. Bà nhìn mọi người mỉm cười, nói:



- Hôm nay không hiểu tại sao Cậu Hai Trạng về mạnh mẽ quá tôi đã tưởng du luôn địa phủ rồi chứ:



Lý cười dả lả.



- Chị chỉ nói bậy nói bạ thôi. Cậu Hai Trạng thong mẹ lắm, làm sao hại chị được,



Cả An và Bạch Liên đứng xem màn hài kịch một cách bực bội. Không hiểu sao hồn Bé Hai tự nhiên lại bắn ra khỏi xác mẹ cậu ta một cách bất ngờ như vậy. Đã mấy lần An và Bạch Liên bảo cậu ta nhập lại vô thân thể mẹ cậu mà cậu ta không thế nào làm được. Cuối cùng, cả ba đành đứng

nhìn màn kịch mắn mung của cái sân khấu này.



Khi bà Thu ra về rồi. Bẩy thi sĩ vội vã hỏi bà Chín ngay



- Chị Chín à, lúc nãy chị làm cái gì cho tụi tôi hết hồn vậy?



Bà Chín ngơ ngác hỏi lại.



- Tôi làm cái gì đâu?



Lý lấy tiền trên bàn thờ xuống, bỏ hai chục đô la vô túi, đưa cho bà Chín mười đồng, nói:



- Lúc nãy tự nhiên chị nói cái gì một triệu đô la bảo hiểm. Rồi lại đốt nhà, giết người nữa. Bộ không nhớ thực hay sao?



Bà Chín vẫn ngơ ngác hỏi lại.



- Bộ có chuyện đó thực à?



Bẩy thi sĩ nói:



- Thì chị nói chứ làm sao tụi tôi biết.



- Tôi không nhớ gì hết.



Cả hai người cùng chưng hửng một lúc lâu, Lý mới nói:



- Nếu vậy không lý Cậu Hai Trạng có thể nhập vô xác chị thực hay sao?



Bẩy thi sĩ cười.



- Chuyện Cậu Hai Trạng với người ta thì khác. Không lý chúng

mình là người trong cuộc lại có thể tự lừa dối chính bản thân mình được

hay sao? Có phải chị Chín muốn rỡn chơi với tụi này hay không?



Bà Chín lắc đầu.



- Quả thực tôi không biết cô chú nói cái gì.



Bẩy thi sĩ nín cười, trợn mắt hỏi:



- Chị không nói chơi đó phải không?



Bà Chín có vẻ hơi bực, gắt:



- Nói chơi cái gì kỳ cục vậy. Có chuyện gì xẩy ra cô chú nói rõ ra cho tôi hay đi.



Bẩy thi sĩ hồi hộp nói:



- Lúc con Lý dẫn bà Thu vô nhà, tự nhiên chị chạy ra la lên là Cậu Hai Trạng về rồi có phải không?



Bà Chín ngắt lời, nói:



- Phải, tôi có nhớ làm như vậy, vì tự nhiên nghe thấy lạnh người một cách kỳ cục mới la lên xem có phải là Cậu Hai Trạng đã về thực sự

hay không. Rồi sao nữa?



- Kế đó chị làm như nói chuyện với ai chứ không phải tụi này

nữa. Cái gì mà một triệu đô la, rồi đốt nhà, giết người nữa, làm tụi tôi hoảng hồn.



Bà Chín rùng mình nói:



- Bộ có chuyện này thực hả?....



Bạch Liên đứng cạnh bà Chín, nghe tới đây, quay qua hỏi Bé Hai:



- Bộ từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên em nhập vô xác mẹ em hay sao?



Bé Hai lắc đầu, nói:



- Ngày nào em cũng phải nhập vô xác mẹ em. Nhưng mà không có lần nào em nói chuyện với ai như lần này cả.



- Vậy em nhập vô xác mẹ em để làm gì?



- Em làm cho mẹ em mê man một lúc rồi nhẩy ra đứng coi mọi người nói chuyện thôi.



Bây giờ Bạch Liên đã đoán ra tình trạng làm ăn của bộ ba này một cách chính xác. Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ chắc chắn không tin có cái màn

Cậu Hai Trạng nhập xác bà Chín rồi. Họ chỉ tưởng bà ta có cái máu đồng

bóng, làm bộ, ngáp, hù khách hàng. Còn bà Chín biết là con mình có chờn

vờn đâu đây, nửa tin nửa ngờ. Lúc Bé Hai nhập vô xác bà thì chính bà

cũng không biết gì và nhớ mình đã làm gì. Nhưng ngay sau đó, Bé Hai nhẩy ra khỏi xác bà thì lúc ấy bà Chín mới tỉnh lại và làm bộ đóng kịch hù

thiên ha tức Bé Hai nhập vô xác bà làm cho thân thể bà vặn vẹo, mắt trợn ngược, mồm méo xẹo, thân thể co giựt thì hai vợ chồng Bẩy thi sĩ tưởng

bà làm bộ. Còn chính bản thân bà lại chẳng biết gì đang xẩy ra cho mình, chỉ cảm thấy mơ mơ, màng màng rồi tỉnh dậy mà thôi.



Hôm nay, lần đầu tiên Bé Hai dùng.cái xác của mẹ cậu, nói chuyện với với Liên làm cả làng tá hỏa. Không ai tin ai nữa, và cuối cùng mọi

người đều đâm ra hoang mang về màn kịch của mình hình như không còn là

kịch nữa...