Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 9 :

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Đúng như sự mong muốn của Hoa. Sự trang điểm này của nàng đã làm Luận

nức lòng. Hoa nhìn thấy ánh mắt thèm khát của chàng trên thân thể nàng.



Hoa mỉm cười làm duyên:



- Cháu đã mười bảy tuổi rồi.



Luận cũng mỉm cười, nói:.



- Nhưng còn thiếu bốn tuổi nữa.



Mẹ Hoa thắc mắc, cười hỏi:



- Tại sao lại thiếu bốn tuổi?



Luận quay qua mẹ Hoa giải thích:



- Cháu nó còn thiếu bốn tuổi nữa mới được uống rượu mạnh.



Mẹ nàng giật mình, nhìn Hoa, nói:



- Cái gì, con muốn uống rượu mạnh à?



Luận đỡ lời.



- Lần trước anh tới thăm cháu. Cháu muốn thử một ly rượu mạnh,

nhưng nhà hàng không dám bán cho khách hàng dưới hai mươi mốt tuổi. Bởi

vậy cháu mới phải uống nước cam thôi.



Không để cho mẹ Hoa kịp nói gì, Luận quay qua nàng, nói tiếp:



- Khi đủ tuổi uống rượu, cháu phải mời chú ly đầu tiên.



Mẹ Hoa tới sát bên nàng trừng mắt nói:



- Trời ơi, bây giờ con sài cả nước hoa và môi son nữa sao!



Hoa nhìn mẹ rồi liếc nhanh về phía Luận.



- Con lớn rồi phải không mẹ.



Luận mỉm cười.



- Em à, luật pháp có cấm thiếu nữ dưới hai mươi mốt tuổi sài nước hoa và sáp môi đâu.



Nói xong, Luận trao cho Hoa bó bông và tiếp:



- Bó hoa này để mừng cháu trở về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay.



Hoa cười thực tươi.



- Chú đã tặng cháu biết bao nhiêu bông hoa đẹp trên cây giáng sinh này rồi.



Luận tát yêu trên má Hoa.



- Thì cháu là hoa mà.



Lòng Hoa bừng lên một niềm vui mừng, tim nàng đập mạnh. Hình

nhưcó mộtluồng hơi ấm luồn qua da thịt nàng. Mùa Giáng Sinh nàychắc

chắn sẽ là mùa Giáng Sinh sung sướng nhất trong cuộc đời Hoa.



Đêm Giáng Sinh, Luận ở lại dùng cơm tối với gia đình Hoa.



Trong phòng chỉ có ba người. Không một người khách nào khác.



Mẹ Hoa nói:
thật vẫn là sự thực. Khuôn mặt đó và thân thể kia không phải là mẹ nàng

còn ai vào đó nữa.



Hoa có cảm tương như nàng vừa bị một nhát búa bổ trúng đỉnh đầu, nàng choáng váng, sững sờ.



Tại sao bà đó lại là mẹ nàng... ! Không, không thế nào được

Người đàn ông nàng đang say mê lại có thể ngủ với mẹ nàng như vậy hay

sao!



- Anh Luận ơil Em cũng chưa bao giờ thấy sung sướng như lần này.



Giọng nói quen thuộc của mẹ Hoa nhẹ nhàng và khiêu gợi làm sao!

Luận quay qua, ôm lấy mẹ Hoa. Hai người cuốn quýt lấy nhau, da thịt cọ

sát khít khịt.



Tim Hoa co thắt lại đau đớn, nàng ứa lệ. Nước mắt chẩy xuống hai gò má tái xanh. Hoa không dám nhìn cảnh tượng trước mắt nữa. Nàng từ từ khép cửa lại. Tiếng cọt kẹt làm cho mẹ Hoa nhổm dậy, bà nói:



- Anh Luận à, em sợ con Hoa trên lầu nghe được tiếng chúng mình.



- Đừng lo Cúc à, con bé ngủ say rồi.



- Em vừa nghe thấy có tiếng động.



- Không có gì đâu, chắc là tiếng gió bên ngoài thôi. Hôn anh đi cưng, đừng để thời gian quí báu này trôi qua chứ em.



- Ứ ừ Anh tham lam quá hà.



- Thân hình vệ nữ của em thế này lại làm anh điên lên mất rồi. Cưng ơi, nữa đi...



- Á á thôi mà anh. Dể em nói cái này đã.



Giọng nói của Luận ngắt quãng trong hơi thở hừng hực.



- Em... em muốn nói cái gì?



- Con Hoa không còn trẻ con nữa anh ạ. Em muốn cho nó biết chuyện chúng mình.



- Em nhất định phải cho nó biết hôm nay sao?



- Dằng nào nó cũng đã về đây. Chúng mình lại ở bên cạnh nhau.

Phải cho nó biết rõ. Bây giờ nó không còn là tre con nữa. Nhất định nó

phải hiểu.



- Ừ em quyết định như thế cũng được.



- Vậy ngày mai em se nói với nó nhé.



- Được rồi, còn bây giờ em nói với anh phải không.



- Nói cái gì?



- Cái này này...



Có tiếng rú nho nhỏ thật dâm dật của mẹ nàng. Hoa bịt tai chạy nhanh về phòng. Nàng ôm lấy mặt, nằm vật lean giường khóc nức nở.



Bây giờ lâuđài tình ái củanànghoàntoàn sụp đổ? Người cướp đi

tình yêu của Hoa không ngờ lại là mẹ nàng. Khi trở về nhà, Hoa đã tưởng

lễ Giáng Sinh năm nay là những ngày hạnh phút nhất đời, Có ai ngờ được

lại là những ngày đau khổ nhất cuộc đời Hoa.



Ôi tình yêu... Mộng đẹp trở nên phũ phàng vì bị phản bội và bỏ rơi. Hoa nghiến chặt răng để khỏi bật lên tiếng khóc uất hận.



Nàng nhất định phải trả thù và giật lại người yêu. Tình yêu này

không thế nào để rơi vào tay người khác được dù người đó là mẹ nàng...