Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 112 : Lại thêm một người con riêng?
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
"Bạch gia, lấy địa vị của Bạch gia ở trong ngành nghề khách sạn, nếu như Tống thị cùng hợp tác nhất định là làm chơi ăn thật."
Nhắc tới Bạch gia, trong phòng ăn bỗng chốc bị bao phủ bởi một sự yên lặng kỳ lạ.
Tô Hành Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, dao nĩa trong tay cũng hơi bị nắm chặt.
Tống Chi Nhậm thở dài: "Hạng mục lớn như vậy, làm sao nói thương lượng hợp tác là có thể hợp tác, coi như chúng ta có lòng tin gấp trăm lần, cũng không thấy đối phương sẵn lòng đem một số tiền đáng kể để đầu tư vào."
"Nói đến ngọn nguồn chính là vấn đề tín nhiệm." Tống Kỳ Diễn dừng lại một chút, quay qua đề nghị cùng Tống Chi Nhậm: "Tôi ngược lại có một chủ ý, có lẽ sẽ thúc đẩy lần hợp tác này của hai nhà."
Tống Kỳ Diễn cố ý ra sức tháo nút thắt, Tống Chi Nhậm theo lời nói đó đón nhận, lông mày hoa râm nhướng lên, hiển nhiên đầy hứng thú: "Vậy thì nói thử xem, nếu như hợp lý không hẳn không thể thử nghiệm một lần."
Tô Hành Phong ở đối diện dường như ý thức được cái gì đó, sắc mặt từ từ trở nên khó coi.
Về phần Tống Nhiễm Cầm vừa nghe đến hai chữ Bạch gia, đã sớm tập trung tinh thần mà vểnh tai lên không muốn nghe sót một chữ.
Tống Kỳ Diễn chưa từng lướt qua liếc nhìn hai mẹ con ở đối diện với hai thần thái khác hẳn nhau một cái, vẫn đối với Tống Chi Nhậm cười cười: "Hành Phong không phải cùng Bạch tiểu thư...... Hôm nay nước chảy thành sông, sợ là chỉ có một phương pháp, đám hỏi."
"Tôi không đồng ý!" Tô Hành Phong đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng mà nhìn Tống Kỳ Diễn với bộ dáng lười biếng ở đối diện, "Muốn đám hỏi tự anh đi đi, không cần đem chuyện kéo đến trên người của tôi.
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, không đếm xỉa đến, im lặng bình thản mà dùng cơm.
"Xem con kìa, cái đứa nhỏ này, gấp cái gì, ông ngoại con còn chưa có lên tiếng mà!"
Tống Nhiễm Cầm một mặt trách cứ mà kéo ống tay áo của Tô Hành Phong xuống, muốn kéo anh quay lại trên ghế, nhưng trong lòng lại vui mừng, cái đề nghị đó của Tống Kỳ Diễn xem như chính là ý nguyện trong lòng bà đây.
Tô Hành Phong lại vùng thoát khỏi tay của mẹ mình, hai tay nặng nề mà chống lên trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn: "Trước đó nghĩ mọi cách đuổi tôi ra khỏi Tống thị, hiện tại anh lại có cái quyền gì đến can dự hôn sự của tôi!"
Tống Kỳ Diễn nhíu mày, chậm rãi mà cười lên, cúi đầu nhẹ lay động ly rượu trong tay.
"Chuyện cậu cùng Bạch tiểu thư về điểm này đã sớm huyên náo khiến mọi người đều biết, chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc nhở cậu rằng Bạch tiểu thư hôm nay là người đang mang thai tĩnh dưỡng ở trong nhà, cả Bạch gia vì vậy bị gièm pha làm cho cả nhà không có một ngày an lành."
Sắc mặt Tô Hành Phong đột nghiên xanh, có chút căm giận mà nghiến răng: "Nếu như không phải là các người tính toán, chuyện sẽ phát triển đến nước này sao? Các người cho là đối với tôi như vậy công bằng sao!"
"Các người?" Trong miệng Tống Kỳ Diễn lặp lại hai chữ này, cười đến mức càng thêm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Tô Hành Phong, "Mẹ cậu muốn cho cậu cùng Bạch tiểu thư giai ngẫu thành đôi, chuyện gì lại dính dáng đến chúng tôi?"
Tô Hành Phong bị phản bác phải á khẩu không trả lời được, bàn tay đang nắm mép bàn nổi lên gân xanh, đêm đó nếu không phải mẹ của anh lừa gạt, anh làm sao sẽ vào lầm phòng của Bạch Tang Tang và từ đó đúc thành sai lầm lớn như vậy?!
Nhớ đến Bạch Tang Tang với ánh mắt oán hận khinh miệt.
Nhớ đến Kiều Niệm Chiêu trên cổ tay mang băng gạc rỉ máu.
Nhớ đến mẹ ngày đêm chẳng phân biệt được mà không ngừng ghé vào tai anh bảo từ nhỏ đến lớn anh là niềm hy vọng của mọi người......
Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng tái nhợt, anh ta cả đời này có thể quang minh chính đại sống vì mình sao?
Tầm mắt không tự chủ được bị bóng dáng nhỏ gầy vẫn im lặng ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn thu hút ——
Cô thong thả ung dung mà dùng muỗng sứ múc một muỗng canh cá, mi mắt hơi chớp, uống từng hớp một.
Đối với việc trong phòng ăn khoảnh khắc ấy phát sinh tranh chấp, cô thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái.
Tống Chi Nhậm gác đôi đũa xuống, vừa lau bàn tay vừa mở miệng: "Bạch gia, chung quy cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý."
Sắc mặt Tô Hành Phong càng lúc càng trắng bệch, đối với một câu quyết định của Tống Chi Nhậm nhìn như bất đắc dĩ cảm thấy không cam lòng, "Ông ngoại, điều này không công bằng! Con cũng là cháu ngoại của ông!"
Nhưng Tống Chi Nhậm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: "Lúc này không phải là kết quả lúc ban đầu các người muốn sao?"
"Con chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với Bạch Tang Tang, cũng không muốn leo trèo với lấy cành cao của Bạch gia này!"
"Bây giờ xem ra, người phụ nữ kia đã thật sự sinh ra đứa nhỏ đó, hơn nữa còn sống sót bình an."
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng cười lên, nhưng Cận Tử Kỳ thấy thế thì trái tim đau nhói, nắm chặt tay của hắn, "Anh đã biết bao lâu?"
"Không biết, từng có hoài nghi, chẳng qua là vẫn không muốn đi chứng thực, hôm nay nghe Tống Nhiễm Cầm nói ra như vậy, anh mới nhớ tới, người cha tốt của anh trả lại cho anh một đứa em trai."
"Bất quá người phụ nữ kia ngược lại an phận, bao năm qua cũng không chủ động tìm tới cửa, Tống Chi Nhậm sợ là cũng tìm rất nhiều năm thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì mới không thể không buông tha, hiện tại đột nhiên nhắc tới hẳn là đã phát hiện cái gì."
Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, "Tống Nhiễm Cầm bây giờ là muốn lấy em trai của bà đến để kiềm chế anh?"
Vốn lấy tính tình của Tống Nhiễm Cầm, sợ là hận không thể độc thôn cái bánh ngọt Tống thị to lớn này, nhưng hôm nay Tống Kỳ Diễn trở lại, bà ta chẳng qua là lo lắng tương lai không chiếm được một chút lợi ích mới có thể đưa ra hạ sách này tìm con rối trở lại.
Nếu quả thật là như vậy, Tống gia đây phải vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh rồi!
"Ba của anh cũng ngầm cho phép Tống Nhiễm Cầm làm như vậy sao?"
Muốn tìm đứa con riêng đó về, sau đó mang anh ta vào Tống gia sao?
Nếu không, ở đâu ra cái câu "Điều duy nhất mong muốn bất quá cũng là một nhà hòa thuận" đầy bùi ngùi kia!
Tống Chi Nhậm là muốn thông qua miệng cô tới thử dò xét thái độ của Tống Kỳ Diễn sao?
Dù sao, chuyện ở nơi này, chỉ có Tống Kỳ Diễn mới là người có lập trường nói lên lời phản đối nhất!
Ý cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn chưa từng kéo dài đến đáy mắt, hừ một tiếng: "Ông ta bất quá là muốn người thừa kế ưu tú nhất, nếu như có người tốt hơn, ông ta sẽ không chút do dự lựa chọn vứt bỏ anh. Gia đình hoà hợp tài phú doanh môn, haha!"
Cùng đứa con của người đàn bà đã hại chết mẹ mình sống chung dưới một mái hiên, phải là một người lòng dạ vĩ đại lắm mới có thể dễ dàng tha thứ, cô cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ mọi người ngồi chung trên một bàn ăn cơm.
Hoà hợp, phần mong chờ hoà hợp này của Tống Chi Nhậm sợ rằng cả đời này đều không thể làm được.
"Em vừa rồi còn cho là ba anh hi vọng chúng ta có thể cùng Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong bọn họ ở chung hòa thuận!"
Tống Kỳ Diễn ngửa đầu tựa vào đầu giường, giơ tay lên che lấy mắt, chỉ còn lộ ra làn môi mỏng khẽ mấp máy: "Đó cũng không còn nằm trong phạm vi mà ông ta quan tâm nữa, hiện tại e là ông ta đã nhanh tìm được đứa con kia."
Tâm tình vì đề tài này mà trở nên nặng nề, Cận Tử Kỳ nhìn sang khuôn mặt tuấn tú dưới vầng sáng vàng nhạt đầy vẻ rối rắm, cô dường như thấy được ẩn giấu trong thân thể cao lớn của hắn là một đứa trẻ cô độc.
Tháo giầy ra, đến nằm bên cạnh hắn, bả đầu Cận Tử Kỳ áp lên trên bả vai của hắn, bàn tay vẫn đan chặt cùng năm ngón tay hắn, "Tống Kỳ Diễn, chúng ta đi du lịch trăng mật đi!"
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nghiêng người đi cùng cô mặt đối mặt, một bàn tay khác đặt trên thắt lưng cô hơi dùng sức, hai cỗ thân thể cũng càng thêm thân mật mà gần sát, nhìn sang hắn với ánh mắt đen láy mê người, gương mặt Cận Tử Kỳ lại nóng rang.
Cho dù là nhiều lần như vậy rồi, vẫn như cũ vẫn còn có chút không quen!
Hắn lặng lẽ nhìn cô chăm chú, nhìn chằm chằm đôi gò má cô từ từ chuyển hồng, sau đó đem cô ôm vào trong ngực thật chặt.
Cận Tử Kỳ khi nằm trong vòng tay chắc khoẻ rộng lớn của hắn, khóe miệng giương lên tạo một độ cong, người đàn ông ôm lấy cô đây sẽ là nơi vững chức nhất mà cô cả đời này dựa vào, mặc dù bọn họ đều có một gia đình vẫn chưa hoàn chỉnh.
Nửa đêm mưa to gió lớn nổi lên tầm tay, thỉnh thoảng còn mang theo vài tiếng sấm vang.
Cận Tử Kỳ có chút quen giường, qua đêm ở trong Tống gia khó tránh khỏi có phần không thể ngủ được, gối lên cánh tay của Tống Kỳ Diễn, giữa tiếng sấm rền vang cùng những tia chớp giấc ngủ không ngừng hỗn loạn, cô cũng không ngừng nằm mơ.
Trong mộng cũng ẩm ướt nóng bức, giống như đã từng quen biết, tựa hồ tràng cảnh trong giấc mộng này rất quen thuộc.
Cô lẻ loi đi trên đường phố không một bóng người, kéo một cái rương hành lý, một tay khác ôm lấy đàn vi-ô-lông.
Mưa mới vừa ngừng rơi lưu lại những vũng nước trên con đường đá, con đường sau khi màn đêm buông xuống trở nên yên tĩnh hơn.
Cô dường như một mực đi về phía trước, tràn đầy không mục đích, một mực bước đi, không biết mệt mỏi.
Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, cô nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước đi, cho dù là trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được khi cô đứng ở giữa đường, tâm tình khi đó thật cô độc bất lực tịch liêu.