Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 113 : Chân tướng của mười năm trước

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Nơi xa xa có đèn xanh đèn đỏ biến đổi trong bóng đêm, cô nhìn sang cuối con đường, từ từ mà đặt chân bước đi, cho dù là trong mộng, cô cũng có thể cảm nhận được khi cô đứng ở giữa đường, tâm tình khi đó thật cô độc bất lực tịch liêu.



Những giọt nước mưa đọng trên các nhánh cây trên con đường mòn rơi xuống, nhỏ giọt rồi lan ra trên má cô.



Cô ngây ngẩn mà đứng ở bên đường, mặc cho nước mưa trên cành lá làm ướt đẫm mái tóc và hàng lông mi cong cong của cô.



Tiếng chuông của điện thoại di động ở trong túi vang lên, là một mã số xa lạ, nhưng cô nhận.



"Tử Kỳ, chúng ta gặp mặt đi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Là một giọng nữ dịu dàng.



Ý thức ở giữa trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chân mày Cận Tử Kỳ không khỏi nhăn lại, thân thể cũng tràn ngập cảm giác khó chịu.



Đây chính là ký ức trong đêm phát sinh án giết người mười năm trước.



Không nghĩ tới lại sẽ lần nữa lấy loại phương thức này tái hiện ở trong giấc mộng của cô.



Mười ngón tay của Cận Tử Kỳ xoắn chặt lại khăn trải giường ở phía dưới, bên trán cùng sau lưng cũng dính ướt mồ hôi.



Nhưng cô không lựa chọn việc tỉnh lại hoàn toàn, mà mặc cho mình đắm chìm trong giấc mộng này.



Thế mà lại không có cái gọi là lưu manh, cũng không có cuộc tấn công nào cùng dao máu bén ngót, có lẽ hết thảy đều không phát sinh, chỗ cô mơ thấy bất quá là bắt đầu một phần của bóng đêm——



Khi cô nghe được giọng nói dịu dàng đến tận trong xương kia, nhưng xông lên đầu lại tràn ngập sự căm hận.



Dù cho đã cách nhiều năm, cho dù ở trong mộng, cũng không chút nào giảm đi vẻ oán khí này.



Cô nghe được trong giấc mộng giọng nói của mình rất lạnh nhạt: "Tôi không có ở trong nước, e rằng không có thời gian gặp cô."



Đầu bên kia điện thoại di động yên lặng trong chốc lát, giữa lúc cô quyết định cúp máy lại truyền tới giọng nói: "Tôi nhìn thấy cô rồi, Tử Kỳ."



Giống như là cảm ứng được cái gì, động tác của cô chậm lại, từ từ quay đầu, một chiếc xe hơi chạy đến đường lớn bên cạnh, đèn xe đánh sáng đường phố gần đấy, cô nhìn thấy đang đứng ở sau lưng cô cách đó không xa có hai người phụ nữ.



Trong đó có một người phụ nữ hơi do dự một chút, nhưng vẫn là bước đi hai bước đến chỗ cô, gọi một tiếng: "Tử Kỳ."



Trong giấc mộng Cận Tử Kỳ nhận ra gương mặt đó, trên tờ báo cùng trên bức ảnh tốt nghiệp của mẹ mà cô đã thấy qua, là Kiều Hân Hủy.



Về phần một người phụ nữ khác, không, có lẽ nên gọi là cô gái, Kiều Niệm Chiêu mười bảy tuổi, đang phủ áo khoác đứng trong đêm rét đông lạnh nên đỏ hết hai gò má, tay kéo một cái rương hành lý, thở ra khói sương mù trắng.



Nhìn trang phục của hai người họ, dường như là mới từ vùng khác trở về, trên mặt vẫn còn mang theo mệt mỏi vì lặn lội đường xa.



Có thể là mới vừa rồi ở sân bay nhìn thấy cô, mới có thể một đường đuổi theo tới đây.



Sau đó trước mắt của cô có một trận xoay tròn mơ hồ, cô dường như nhìn thấy một cô bé từ gian phòng của mình tay cầm lấy một con búp bê chạy xuống lầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh nhạt tràn đầy tức giận.



Cô gái nhỏ đem con búp bê được chế tạo tinh xảo ném ra ngoài cửa, sau đó lại đem chiếc xe trẻ con bày ở trong bãi đỗ xe đẩy ra, một cước đạp đổ, nghe thấy tin dì Hồng chạy tới muốn đi nhặt lên những món đồ chơi kia.



"Đại tiểu thư, những thứ này không phải là đồ chơi của dì Hân tặng cho cô mà cô thích nhất sao? Làm sao mà ném đi?"



Cô gái nhỏ lại đẩy dì Hồng ra, mạnh mẽ dùng giày da đạp đi những món đồ chơi đó, đạp cho đến khi bẩn loạn kinh khủng mới bỏ qua, "Những thứ ghê tởm đó toàn bộ thiêu hủy cho tôi." Lạnh lùng bỏ lại một câu, cô gái nhỏ liền xoay người trở vào nhà.



Hình ảnh của bóng dáng nho nhỏ mà quật cường kia trở nên mông lung càng lúc càng xa, lần nữa quay trở lại cái đêm khuya tối mịt kia.



"Tử Kỳ, dì muốn với nói chuyện với cháu một chút."



Sắc mặt Kiều Hân Hủy so với Kiều Niệm Chiêu tái nhợt hơn rất nhiều, giống như là suy yếu sau khi bị bệnh, vẻ mặt cũng có chút phờ phạc.



Sự chán ghét đối với Kiều Hân Hủy từ năm tám tuổi khi chứng kiến một màn kia về sau chỉ có tăng không giảm, đặc biệt là khi nghiêng mắt nhìn đến Kiều Niệm Chiêu đang chờ tại đó, hai tay của cô cầm hành lý cùng đàn vi-ô-lông càng siết chặt thêm.



Đó là chứng cứ cha cô bất trinh đối với mẹ, giờ phút này cứ như vậy mà xuất hiện lồ lộ trước mặt cô!



Trong mộng cô đối với lời cầu khẩn của Kiều Hân Hủy hầu như chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, thầm mang theo hận ý và căm ghét, lại không nhiều lời dù chỉ một chữ, xoay người đi thẳng lên phía trước cũng không quay đầu lại.



Kiều Hân Hủy ở phía sau kêu mấy tiếng, thấy cô không để ý tới, liền từ từ không có tiếng vang.



Tiếng bánh xe hành lý chuyển động lăn vòng vang lên trên đường phố gập ghềnh, sau đó có một bóng dáng thoáng hiện lên từ bên khoé mắt của cô, chặn lại đường đi của cô, là Kiều Niệm Chiêu đang thở dốc.



Hai tay của cô ta dang rộng, ngực bởi vì đuổi sát theo mà phập phồng, "Chị Tử Kỳ, mẹ em thật sự có lời muốn nói với chị."



Một tiếng chị Tử Kỳ kia, làm cho cô từ trong mộng cũng phải nhíu chặt hàng lông mày đen xinh đẹp, kéo hành lý lướt qua bên người Kiều Niệm Chiêu, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không có em gái, sau này nhìn rõ rồi hãy gọi."



Từ năm tám tuổi trở về sau, cô và Kiều Niệm Chiêu làm sao cũng không có gặp mặt, bất kể là cô không cần thấy vẫn là Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy cố ý lẫn tránh, cũng không từng giống như đêm này mặt đối mặt như vậy.



Kiều Hân Hủy bởi vì cô lạnh lùng mà kinh ngạc, cũng có chút ủy khuất, nhưng không tức giận, mà Kiều Hân Hủy từ phía sau đã kéo hành lý đuổi theo tới đây, hai mẹ con một trước một sau ngăn trở đường đi của cô.



"Tử Kỳ, tiểu Chiêu nó không có ác ý, chẳng qua là nhìn dì thân thể không tốt mới muốn bảo cháu chờ một chút. Tử Kỳ, dì không biết tại sao cháu ghét dì, nhưng dì đây lần này thật sự có chuyện cầu cháu, cho dì mấy phút được không?"



Không biết vì lí do gì mà tôi ghét bà sao?



Những ngón tay của Cận Tử Kỳ từ từ siết chặt, cô đột nhiên rất muốn đối với người phụ nữ dịu dàng trong mộng đó mà chất vấn: "Cùng cha tôi âm thầm gian dối qua lại bất chính còn sinh ra đứa nhỏ, về điểm này chẳng lẽ bà cũng chưa từng tự mình tỉnh ngộ xét lại mình sao?"



Nhưng trên thực tế, cô nhìn thấy trong mộng bản thân cô vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi mà xoay người, phong thái tài trí hơn người, giống như nàng công chúa cao cao tại thượng quan sát người nghèo hèn đang khẩn cầu.



"Không biết sao? Có đôi khi ngu muội ngu ngốc cũng là một loại phúc, bất quá tôi trước giờ luôn tin tưởng ác có ác báo, chung quy đến cuối cùng là nhân gì thì sẽ là quả đó, làm chuyện có lỗi với người khác sau này nhất định sẽ nhận lấy báo ứng."



Kiều Hân Hủy bởi vì ánh mắt cô sáng rực mà sắc mặt càng thay đổi, giữa lông mày vẻ u sầu cũng càng thêm sâu nặng.



Bà há to miệng, lại giống như có nỗi niềm khó nói mà nói không nên lời, chỉ là đưa tay muốn kéo cô lại, kết quả bị cô hờ hững lướt qua, bàn tay Kiều Hân Hủy lạnh cứng dừng lại nơi đó.



"Chị làm gì!" Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy mẹ bị ủy khuất nên tức giận mà nhìn chằm chằm cô.



Giữa lằn ranh của thực và mộng cảnh, trong mộng thấy Tử Kỳ mắt lạnh nhìn sang Kiều Niệm Chiêu mang vẻ mặt tức giận, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Kiều Niệm Chiêu? Cô tên là Kiều Niệm Chiêu sao?"



Kiều Niệm Chiêu không lên tiếng, nhưng lại tức giận mà đề phòng nhìn xem cô đột nhiên đọc tên của mình lên.



"Tử Kỳ." Kiều Hân Hủy lại đột nhiên chen lời, giọng nói có phần bất đắc dĩ, "Cháu nghe dì giải thích được không? Chuyện thật sự thì không phải như cháu nghĩ, dì với ba của cháu——"



"Câm miệng, tôi không muốn nghe những câu chuyện dơ bẩn không chịu nổi đó!"



Cô mạnh mẽ sắc bén mà xoay người nhìn Kiều Hân Hủy, mấy chữ "dì với ba của cháu" khiến cho trái tim cô đau đớn dữ dội.
"Đã như thế, vậy thì không cần phải đổ tội danh lên trên đầu tôi lung tung, tôi không biết khi tôi mất hứng, lại nghe cô nói lời như thế, có thể thực sự đi qua chỗ của ba kích động vài câu hay không."



Cận Tử Kỳ bỏ lại Kiều Niệm Chiêu đang khắc chế tâm tình muốn đi gấp, lại bị cô ta kéo lấy ống tay áo.



"Tao sẽ không dễ dàng buông tha, A Phong bốn năm trước chọn tao thì chứng minh mày thua, mày cho rằng Bạch Tang Tang mà có thể cướp đi anh ấy từ bên cạnh tao sao?"



Đẩy tay của cô ra, Cận Tử Kỳ vô tình cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Kinh nghiệm vung cạy góc tường tôi dĩ nhiên là không có phong phú như cô, cái loại này cũng có khả năng di truyền mà, từ nhỏ tận tâm dạy bảo nhiều cũng là một loại thực lực."



"Mày có ý gì!"



"Không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cô biết đường đêm đi nhiều cũng phải té."



Kiều Niệm Chiêu cắn cánh môi, hốc mắt đỏ hồng, oán hận tràn mi ra: "Mày biết cái gì! Mày cái gì cũng không biết! Dựa vào cái gì đứng đó nói chuyện không đau thắt lưng!" Bộ dáng kia, phải nhiều ủy khuất thì có nhiều ủy khuất.



Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu: "Tôi đúng là không biết giữa các người có còn khả năng hay không, bất quá nếu như cô cũng có thể giống như Bạch Tang Tang trước có một đứa nhỏ như vậy, không chừng còn có thể hòa nhau một ván."



Nói xong, liền muốn đi, Kiều Niệm Chiêu lại không chịu, bị hai ba câu nói của Cận Tử Kỳ khiến cho mặt đỏ tới mang tai, dĩ nhiên không phải là xấu hổ, tuyệt đối là bị tức.



Mới vừa đi hai bước, Cận Tử Kỳ liền nghe đến phía sau vang lên âm thanh giày cao gót đạp mạnh mất tự nhiên, còn chưa kịp quay đầu lại, sau lưng đã bị đẩy một cái thật tàn nhẫn, cả người bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghiêng đổ về phía trước.



Bị đẩy một cái, trong đầu Cận Tử Kỳ đột nhiên ầm một cái, cũng nhất thời quên đi giữ thân thể mình thăng bằng.



Động tác cô liên tiếp ngã quỵ lên phía trước và một hình ảnh trong trí nhớ trong phút chốc trùng khớp với nhau ——



Cũng là có một cỗ lực đạo như vậy từ phía sau đột nhiên đẩy cô, bởi vì chưa hề đề phòng, cho nên dễ dàng ngã xuống phía trước, mà khi đó cô không có ngã nhào trên đất, mà là đụng phải người trước mặt......



Té lăn trên đất, trên tứ chi truyền tới đau đớn kéo mạch suy nghĩ của Cận Tử Kỳ trở lại.



Nhưng cũng vào lúc này, trong đình viện đột nhiên vang lên giọng nói đầy hoảng hốt tức giận của Ngu Thanh Kiều: "Kiều Niệm Chiêu, mày đang làm gì! Được, còn ra tay đánh người, tao thấy mày là da quá ngứa!"



Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy Ngu Thanh Kiều một thân mặc đồ công sở OL, một tay lấy túi mua sắm trong tay hung hăng quăng xuống đất, vung tay áo lên nhanh chóng xông lại, giữa lúc Kiều Niệm Chiêu còn không có phản ứng kịp, đã đẩy cô ta ngã trên mặt đất, còn đạp lên trên người cô ta một cước, mắng: "Phải trừng trị con đà bà xấu xa này!"



Kiều Niệm Chiêu mặc dù đối với bên ngoài vẫn là hình tượng dê con, nhưng dê con nóng nảy cũng sẽ cắn người, hơn nữa lúc này vẫn là đầu con sói trắng khoác da dê nham hiểm, làm sao có thể chịu để yên?



Rất nhanh thì cô ta đã từ trên mặt đất ngồi dậy, cũng không để ý trên đầu gối đã bị trầy da, xấu hổ mà lập tức quay sang Ngu Thanh Kiều nhào qua muốn đánh, hai tay lại bị chế trụ gắt gao, Ngu Thanh Kiều lại mắng cô một câu, sau đó dùng sức đẩy cô ra.



Kiều Niệm Chiêu mang giày cao gót nên khi bị đẩy phải lảo đảo lui về phía sau, may mắn đụng vào chiếc xe sau lưng mới không có ngã nhào lần nữa.



Vậy mà cô đụng vào cũng là chiếc BULI Ngu Thanh Kiều mới lái trở về.



Cổ tay trái của Kiều Niệm Chiêu bởi vì cắt cổ tay nên để lại một vết sẹo, cho nên luôn luôn lấy đồng hồ đeo tay che giấu, giờ phút này một phút không chú ý, đồng hồ đeo tay kéo lê lên bề mặt sáng loáng của chiếc xe tạo một đường cong duyên dáng.



"Kít" một tiếng, rất nhẹ lại phá lệ chói tai, có vẻ quỷ dị mà trầm thấp.



Ngu Thanh Kiều không dám tin mà trợn to mắt, "A a a! BULI của tôi!" Hầu như hô xong một tiếng thì nổi điên lên mà xông tới níu lấy mái tóc của Kiều Niệm Chiêu, "Tao liều mạng với mày!"



"Phi!" Kiều Niệm Chiêu phun một bãi nước miếng lên trên quần áo của Ngu Thanh Kiều.



Ngu Thanh Kiều tức giận tới mức giơ chân, nhìn xe yêu của mình một chút lại xem một chút bộ đồ mình vừa mới mua, vừa phẫn nộ mắng to vừa kéo lấy tóc Kiều Niệm Chiêu muốn cùng cô ta đấu một trận đến ngươi chết ta sống.



Kiều Niệm Chiêu cũng không nguyện ý chịu thua, nhưng cũng bị kéo đến da đầu đau đớn từng trận, kêu the thé, hai tay quơ múa lung tung trên không trung, bắt được cánh tay Ngu Thanh Kiều liền liều mạng mà há mồm cắn xuống.



Cận Tử Kỳ đã từ dưới đất đứng lên, nhìn hai cô gái ở bên cạnh ga ra uốn éo đánh nhau thành một đoàn, không biết nên từ đâu ra tay đi khuyên can, huống chi lấy lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, làm sao có thể nghe người ta khuyên?



"Thanh Kiều, đừng đánh!" Muốn kéo Ngu Thanh Kiều ra, Ngu Thanh Kiều lại tránh thoát tay của cô, dùng sức lôi kéo Kiều Niệm Chiêu nhe răng trợn mắt mà la ầm lên: "Em hôm nay không tiêu diệt nó, ba chữ Ngu Thanh Kiều em sẽ viết ngược lại!"



Cận Tử Kỳ nhìn thấy gan bàn tay phải của Ngu Thanh Kiều nơi bị Kiều Niệm Chiêu cắn đã chảy ra máu, nhưng mà trời sanh Ngu Thanh Kiều tính quật cường dù bất ngờ nhưng không kêu đau cũng không chịu buông tay, đem Kiều Niệm Chiêu đẩy trên sân cỏ sau đó ngồi lên.



"Tao phải cắn chết mày!" Ngu Thanh Kiều cúi người xuống thì lập tức cắn một cái lên trên ngực của Kiều Niệm Chiêu.



"A!" Tiếng thét kêu đau như heo bị giết vang dội cả đình viện, dư âm tản ra thật lâu cũng không đi.



Trong biệt thự mọi người rối rít chạy ra tới tấp, ngay cả trên lầu hai biệt thự gần đó cũng nhô đầu ra xem náo nhiệt.



Tô Ngưng Thu trên người còn mặc tạp dề, vội vã mà chạy đến, nhìn thấy trên đất hai người đang cắn xé nhau, cũng gấp đến đỏ mắt, không nói lời gì liền đi lên lôi kéo: "Thanh Kiều, mau chóng nhả ra!"



Ngu Thanh Kiều bị Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Thu bắt lại cánh tay kéo ra bên ngoài, Kiều Niệm Chiêu bắt được cơ hội lui về phía sau, nhưng cái mông vẫn bị giày cao gót của Ngu Thanh Kiều đá một cước, đoán chừng còn có thể xanh tím một mảng lớn!



"Như thế nào, không có sao chứ?" Cận Tử Kỳ có chút lo lắng nhìn gan bàn tay Ngu Thanh Kiều chảy máu.



Ngu Thanh Kiều toét miệng bóp cổ tay của mình, dường như muốn cưỡng chế ngăn cản thần kinh truyền đến cảm giác đau, trên mặt lại nỗ lực giả bộ không có việc gì lắc đầu: "Không sao đâu, bị chó điên cắn một cái mà thôi!"



Tô Ngưng Thu lại hung hăng gõ xuống đầu cô: "Ta nói con có thể an phận chút hay không, như thế nào động một chút là theo người tranh đấu, có phải ngại mình mệnh dài hay không?"



Ngu Thanh Kiều bĩu môi, không có nói cho Tô Ngưng Thu nguyên nhân đánh nhau, Cận Tử Kỳ đang muốn nói, đột nhiên bị một giọng nói tức giận giành trước một bước chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?"



Nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Cận Chiêu Đông xanh mặt bước nhanh đi tới, mà phía sau ông, còn có Kiều Niệm Chiêu bị Ngu Thanh Kiều kéo đầu tóc rối loạn mặt đầy nước mắt đi theo, mang giày cao gót chân thấp chân cao theo sát tại đó.



Mà Tô Ngưng Tuyết thì sau khi dừng xe xong đã đi xuống, sắc mặt thật bình tĩnh, chỉ là khi nhìn đến lòng bàn tay Cận Tử Kỳ bị xây xước do chà xát thì nhíu nhíu mày: "Như thế nào lại bị thương?"



Tống Kỳ Diễn cũng đã chạy ra, trong lúc nhìn đến Kiều Niệm Chiêu một thân chật vật thì nhíu mày một cái, sau đó lực chú ý toàn bộ chuyển dời đến trên người Cận Tử Kỳ, hơn nữa khi nghe Tô Ngưng Tuyết hỏi thăm câu này thì sầm mặt.



Đi thẳng tới bên người Cận Tử Kỳ, kéo tay của cô qua cẩn thận xem xét tình trạng vết thương, sau đó cũng quan sát toàn thân cao thấp một lần, tầm mắt dừng lại ở trên hai đầu gối cô dính đầy bụi bặm, "Người nào đẩy?"



Ngu Thanh Kiều chỉ sợ Tống Kỳ Diễn không biết, nhảy dựng lên chỉ vào Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng Cận Chiêu Đông: "Lúc em trở về thì thấy cô ta cố ý từ phía sau chạy lên đẩy ngã chị họ!" (T_T)



Tống Kỳ Diễn cau chặt lông mày, chuyển con mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt âm u lạnh lẽo như muốn đem cô ta thiên đao vạn quả.



Kiều Niệm Chiêu ở sau lưng Cận Chiêu Đông rụt một cái, nước mắt rơi xuống ào ào, giọng nói cũng thút thít đứt quãng: "Ba ba...... Không phải như thế...... Con là có lời muốn nói với chị ấy nên kéo chị lại, thì tự chị ấy đã ngã xuống rồi."



"Tự mình ngã xuống? Cô nói chuyện cười sao?" Ngu Thanh Kiều không chịu bỏ qua: "Cô xem chị họ của tôi là con lật đật à! Tôi rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt cô hung hăng ở sau lưng chị họ đẩy một cái, sau đó tôi hỏi cô tại sao phải xô chị họ, cô không nói hai lời thì nhào tới đánh tôi, mọi người xem, đây chính là chứng cớ!"



Ngu Thanh Kiều nói xong, liền đem bàn tay mình máu thịt lẫn lộn cố ý đưa tới trước mặt Cận Chiêu Đông, vẻ mặt làm ra đau đến mức không muốn sống, lầm bầm nói: "Dượng cả, dượng đúng là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa nham hiểm!"



Sắc mặt Cận Chiêu Đông càng thêm khó coi, Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích: "Ba ba, cô ta nói láo, là cô ta đánh con trước, con mới cắn cô ta, hơn nữa cô ta cũng cắn con rồi!"



"Có người nào vu oan đổ tội như cô vậy không? Tôi cắn cô ở chỗ nào vậy? Cô mau lấy ra đây cho chúng tôi xem a!"



Ngu Thanh Kiều hùng hổ doạ người mà kêu lên, Kiều Niệm Chiêu cũng chỉ nghẹn đỏ mặt, Ngu Thanh Kiều đã hung hăng cắn một cái lên trên ngực cô, chẳng lẽ còn muốn cô trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo sao?