Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 121 : Hoa cát cánh, tình yêu chân thành không thay đổi

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Tuần trăng mật kết thúc trước thời hạn làm cho Cận Tử Kỳ có hơn hai ngày nghỉ nhàn rỗi, Tống Kỳ Diễn lại bị Tống Chi Nhậm triệu hồi đến Tống thị đi làm, chỉ còn lại một mình cô ở nhà.



Buổi trưa Cận Tử Kỳ đi dến chỗ Tô Ngưng Tuyết, khi đến dưới lầu nhà trọ, không chút nào ngoài ý muốn mà thấy được Kiều Nam.



Có điều nhìn thấy so với hôm trước khi đi hưởng tuần trăng mật thì có điều khác biệt, Kiều Nam yên lặng mà đứng ở ven đường, trong tay của ông cầm một bó hoa cát cánh lớn, không phải là hoa hồng đỏ rực, cũng không phải là hoa bách hợp thánh khiết, chẳng qua chỉ là loài hoa cát cánh tầm thường.



Hoa cát cánh nói lên tình yêu chân thành không thay đổi, cùng là....tình yêu tuyệt vọng.



Quả thật rất phù hợp với tình cảm của ông dành cho mẹ, rõ ràng hi vọng nhỏ bé nhưng ông vẫn không nóng nảy mà chờ đợi.



Cận Tử Kỳ ngồi ở trong xe nhìn một lát, không thể nghi ngờ mà phát hiện Kiều Nam chính là một phong cảnh ở dưới lầu. Diện mạo không kém, nhìn qua ôn nhã cao quý biết bao, vẫn đang cầm bó hoa, đưa tới vô số ánh mắt tò mò của người đi đường.



Ông không làm kinh động Tô Ngưng Tuyết, chỉ một mình ôm bó hoa cát cánh tươi lặng lẽ đứng ở bên dưới.



Ngẩng đầu lên nhìn, đặc biệt ánh mắt chỉ nhìn đến một hướng ——



Ban công của căn hộ nơi Tô Ngưng Tuyết ở.



Thậm chí Cận Tử Kỳ hoài nghi, mấy ngày nay, rất có thể mỗi ngày Kiều Nam đều tới nơi này đợi chờ như vậy.



Sau đó cô nhìn thấy một ông già mặc áo ghi-lê vàng từ nơi khác xông tới, bày ra phiếu ghi trong tay, đi tới gần Kiều Nam, sau đó ông gõ gõ lên xe: "Mười đồng!"



Kiều Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, phối hợp lấy từ trong bóp da mười đồng đưa cho ông lão, không quên mỉm cười mà nói một câu: "Làm phiền bác." Vẻ mặt và thái độ như vậy đều không giống như là lần đầu tiên nộp tiền.



Ông lão lúc này cầm lấy tiền nhưng không rời đi, mà là hai tay chắp sau lưng, bắt chước dáng vẻ của Kiều Nam nhìn lên trên lầu, sau đó đối với Kiều Nam thân thiện mà cười cười: "Tiên sinh, anh ngày ngày tới đây, không bằng mua vé tháng đi, tôi ưu đãi cho anh một chút, một tháng hai trăm đồng như thế nào?"



Cận Tử Kỳ nghe thấy thì 囧, lúc này còn có thể mua vé tháng, càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Kiều Nam trầm ngâm chốc lát, thật sự là lần nữa móc bóp da ra dự định rút hai tờ tiền màu đỏ nộp phí cho ông lão.



Làm như vô tình, Cận Tử Kỳ liền mở ra cửa xe đi xuống, đối với Kiều Nam đang chuẩn bị trả tiền kêu một tiếng: "Chú Kiều."



Kiều Nam ngẩn ra, theo tiếng nhìn sang, thấy là Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó, lại cúi đầu nhìn hai trăm đồng trong tay mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, không dấu vết mà lại đem tiền giấu đi.



Ông nói nhỏ vài câu với ông lão, sau đó ông lão lập tức rời đi.



Tiếp theo mới đi tới chào hỏi cùng Cận Tử Kỳ "Tử Kỳ, cháu và Kỳ Diễn đã đi trăng mật trở về?"



"Vâng, ngày hôm qua vừa về đến." Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở trên bó hoa cát cánh, thấy thế Kiều Nam lúng túng kéo kéo khóe miệng, bất tri bất giác mà xê dịch bó hoa ra sau lưng.



Đối với ông ở cái tuổi này, còn làm tiết mục tặng hoa và lặng lẽ chờ đợi ở dưới lầu theo đuổi người khác, quả thật có chút xấu hổ.



"Chú Kiều là tới tìm mẹ con sao?"



Bên tai Kiều Nam có chút đỏ hồng, "Ách......" Sau đó thì như thế nào cũng nói không nên lời.



Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của ông mà buồn cười, liền chủ động mời ông lên lầu: "Chú Kiều, dù sao con cũng muốn đi lên, chú chờ ở chỗ này cũng mệt, nếu không hãy cùng con đi lên đó ngồi một chút đi."



Trong mắt Kiều Nam sáng lên, nhưng ngay sau đó rất là mất mác cười cười lắc đầu: "Quên đi, cháu lên đi."



Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết Kiều Nam băn khoăn, ông sợ Tô Ngưng Tuyết không muốn nhìn thấy mình. Cứ như vậy mà tùy tiện đi lên, sẽ tạo thành cục diện lúng túng, đến lúc đó càng thêm khó xử.



Vậy mà, nhìn dáng vẻ tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt của ông, Cận Tử Kỳ lại có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Nếu như Kiều Nam cũng có thể giống như Tống Kỳ Diễn không có da không mặt mũi như vậy không chừng hôm nay Tô Ngưng Tuyết là của ai phu nhân nhỉ!



Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không khỏi mà nhấn mạnh: "Chú Kiều, mẹ con nói sau khi ly hôn với ba con xong, bà sẽ đến Pháp hoặc Italy định cư, không dự tính ở trong nước nữa,."



Trên mặt Kiều Nam chợt lóe lên kinh ngạc: "Mẹ con thật sự nói như vậy sao?"



"Nơi này không có gì đáng giá để cho mẹ lưu luyến, hiển nhiên muốn đi." Cận Tử Kỳ gật đầu, quan sát thần sắc Kiều Nam, lại nói: "Nếu như vậy, cháu đi lên trước, tạm biệt, chú Kiều."



Nói xong, cũng không đi để ý gương mặt Kiều Nam đầy vẻ rối rắm, vẫn đi vào, lúc đang đợi thang máy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân hơi có vẻ chần chờ, Cận Tử Kỳ đã lường trước là ai đến.



Thật sự thì cô cũng không muốn cố ý tác hợp Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua là nhìn thấy Kiều Nam vẫn chờ ở dưới lầu có phần nhìn không nổi, cảm thấy một mối thầm mến hơn ba mươi năm cuối cùng nên có một phần kết thúc hoàn toàn.



Về phần Kiều Nam có được tiếp đón hay không, đó là do Tô Ngưng Tuyết tự mình quyết định, cô sẽ không đi can thiệp.



"Tử Kỳ......" Kiều Nam người đã đến trước mặt cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.



Bó hoa cát cánh vẫn còn được ông cầm trong tay, kết hợp với hình tượng ông chú dịu dàng, thực sự thì có một chút buồn cười.



Cận Tử Kỳ kiềm chế lại cơn xúc động buồn cười, "Chú Kiều vẫn chưa ăn cơm trưa mà, cùng đi lên đó ăn đi."



Kiều Nam nhíu chặt chân mày, dường như ở trong lòng làm một phen giãy giụa, mới trù trừ gật đầu, "Vậy cùng nhau đi."



......



Cận Tử Kỳ có trang bị chìa khóa của nhà trọ, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng băng ghế ngã đỗ trên đất, sau đó là âm thanh có người ngã nhào trên đất nặng nề, còn có tiếng thủy tinh vỡ "Xoảng" trong trẻo.



Cô bị tiếng va chạm bất ngờ làm sợ hết hồn, mà người phía sau đã xẹt qua cô vọt vào.



Bó hoa cát cánh cũng bị tiện tay vứt trên mặt đất, hoa lá lả tả trên mặt sàn trắng bóng.



Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ vụt sáng, đến khi kịp phản ứng, lập tức đóng cửa lại và cũng không kịp đổi giày mà đuổi theo.



Cửa phòng vệ sinh khép hờ, bên trong là một mảnh mờ tối, giữa không gian u ám, nhìn thấy bên trong có phần hỗn độn, mà bóng dáng của Kiều Nam nửa ngồi xổm trên mặt đất đã ánh vào tầm mắt cô.



Cận Tử Kỳ thuận tay mở đèn phòng khách lên, ánh đèn soi sáng tình cảnh trong phòng vệ sinh ——



Tô Ngưng Tuyết ngã nhào trên nền gạch men, bên cạnh là băng ghế ngồi, còn có một cái chụp đèn thủy tinh bị rớt bể, bà đang ôm lấy chân của mình nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị chụp đèn rớt xuống đập trúng.



"Mẹ, mẹ không sao chớ?" Cận Tử Kỳ muốn đi vào, lại phát hiện phòng vệ sinh không thể chứa quá nhiều người.



Kiều Nam đang cúi đầu chuyên tâm kiểm tra thương tích của Tô Ngưng Tuyết, mượn ánh đèn, Cận Tử Kỳ nhìn thấy trên cái trán rộng của ông lại rịn chút mồ hôi, giống như người bị thương là ông.



Tô Ngưng Tuyết không nghĩ tới Kiều Nam sẽ xuất hiện ở chỗ này, vậy mà kinh ngạc đi qua chính là xa lánh lạnh nhạt, bà nhẹ nhàng mà gạt tay của Kiều Nam ra, mới đối với Cận Tử Kỳ cười một tiếng, nụ cười có chút miễn cưỡng.



"Không có sao, chỉ là đổi đèn, không cẩn thận đạp hụt một bước."



Nói xong, bà chống chống bồn tắm đứng lên, dưới chân trẹo một cái, mắt thấy sắp phải ngã.



"Cẩn thận!" Cận Tử Kỳ đã đi đến bên trong hai bước, Kiều Nam đã trước một bước đứng dậy đỡ Tô Ngưng Tuyết.


Không nghĩ tới Tống Kỳ Diễn đã gọi điện thoại thông báo cho Thanh Kiều rồi.



Trái tim Cận Tử Kỳ cảm thấy ấm áp, "Không có gì, chẳng qua là anh rể em buổi tối phải đi xã giao, cho nên muốn để cho em đi theo chị nói chuyện phiếm, nếu như em có việc cũng không cần đến đây, không quan trọng đâu."



Bên đầu kia điện thoại dừng một chút, nghe được giọng nói quỷ dị của Thanh Kiều: "Phải đến Tống gia sao?"



"Ừ." Cận Tử Kỳ mới vừa đáp lại, đầu kia thì không thể chờ đợi mà nói tiếp: "Chị họ, chị ở trong nhà chờ em, em quay lại chỗ dì lớn lấy cái hành lý thì qua liền!"



Thanh Kiều hưng phấn khiến cho Cận Tử Kỳ bật cười, cô quên Thanh Kiều có người thích ở Tống gia.



Người kia......



Cận Tử Kỳ cảm giác trong lòng mình đã có đáp án.



"Vậy em trên đường chú ý an toàn." Mới nói xong, chìa khóa xe không biết chuyện gì xảy ra mà đột nhiên rơi trên mặt đất.



Cận Tử Kỳ theo bản năng cúi đầu xoay người lại nhặt, lại quên mất mình đang đứng ở giao lộ trước bệnh viện.



"Tiểu Kỳ!" Sau lưng chợt có một tiếng gọi đầy sợ hãi, có chút quen thuộc, là.....



Cận Tử Kỳ vẫn chưa kịp có phản ứng, cơ thể cũng đã bị người ở sau lưng xông lên ôm đẩy tới một bên.



Dường như là chuyện trong chớp mắt, chợt loé lên một chiếc xe vừa vặn lao nhanh qua vị trí mới vừa rồi cô đã đứng.



Cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô rất chặt, chặt đến mức cô có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực người đó đập dồn dập mạnh mẽ.



Cận Tử Kỳ theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, sau đó lại lui về phía sau vài bước mà giữ một khoảng cách.



"Có sao không?" Tần Viễn lại bỗng dưng bắt lấy tay của cô, giọng nói của hắn còn có phần lo sợ.



Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn qua thì thấy giữa mày mắt hắn đầy vẻ căng thẳng và khẩn trương, nhất thời tinh thần vẫn chưa trở lại bình thường sau một trận kinh hãi mới vừa rồi.



Bởi vì ban nãy cô ngồi xổm người xuống, e rằng tài xế không nhìn thấy cô, nếu như không có bị đẩy ra, như vậy giờ phút này cô có thể bị cán ở dưới mặt bánh xe to lớn.



Điện thoại di động cũng bởi vì theo đà mà rơi xuống cách đó không xa, không bị cắt đứt, vẫn còn tiếp tục kết nối.



Cô thậm chí loáng thoáng nghe được Thanh Kiều lo lắng mà vội vàng hỏi thăm.



"Tiểu Kỳ." Tần Viễn đã đi đến bên cạnh cô, lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng lên xuống dữ dội.



Cận Tử Kỳ chớp mi một cái, nhìn thấy Phương Tình Vân từ phía sau hắn đuổi theo tới đây, kéo thân thể của hắn lại, khẩn trương xem xét từ trên xuống dưới một lần, trên mặt không còn chút huyết sắc.



Phương Tình Vân nhìn qua rất tức giận: "Anh có biết mới vừa rồi có biết bao nguy hiểm hay không! Tại sao có thể cứ như vậy mà liều mạng lao ra, nếu như anh xảy ra chuyện gì, em và con phải làm sao bây giờ?"



Lúc cô nói lời này, nhìn cũng không nhìn Cận Tử Kỳ một cái, chẳng qua là một mực mà đem tội lỗi trút lên người Tần Viễn, thế nhưng, Cận Tử Kỳ không phải đứa ngốc, sẽ không nghe ra cô ta đang chỉ trích mình.



Tử Kỳ không để ý đến bọn họ, một mạch đi tới phía trước nhặt điện thoại di động lên, lại phát hiện Thanh Kiều đã cúp điện thoại, mà dãy số của Tống Kỳ Diễn đang lóe lên trên màn hình.



Nhấn nút trả lời, giọng của Tống Kỳ Diễn đầy lo lắng: "Em đang ở đâu?"



Hẳn là Thanh Kiều nói cho hắn biết.



Vừa định đáp lại, trong tai nghe tựa hồ nghe thấy đã có người đang nói chuyện loáng thoáng: "Tống quản lý, chủ tịch đã chờ anh ở dưới lầu, bảo anh đi xuống nhanh lên một chút, khách hàng cũng đang ở trên đường."



"Được, tôi biết rồi." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn xuyên qua, hẳn là bị người ta thúc giục mà nóng nảy.



Hắn ứng phó qua loa cho xong với người nọ thì quay đầu nói chuyện cùng Cận Tử Kỳ: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Thanh Kiều nói mới vừa rồi đột nhiên em không có tiếng động, còn nghe được có tiếng la hét của đàn ông."



Cận Tử Kỳ ý thức được hắn hôm nay bề bộn nhiều việc, không muốn cho thêm hắn thêm phiền phứa, "Không sao, có thể Thanh Kiều nghe lầm, bây giờ em trở về nhà đây, anh cũng đi đi, đừng làm cho ba sốt ruột chờ lâu."



Tống Kỳ Diễn dường như đang hoài nghi, lại ân cần hỏi thăm rất nhiều lần, xác định cô thật sự không sao mới cúp điện thoại.



Thời điểm xoay người lại, không nhìn thấy Phương Tình Vân và Tần Viễn, hẳn là đã đi rồi.



Bất quá đây cũng không phải là vấn đề cô nên quan tâm.



Cận Tử Kỳ đi mở cửa xe của mình, mới gắn chìa khoá vào, Tống Kỳ Diễn đã nhắn tin vào ——



[Có chuyện gì xảy ra mà nói, chờ anh về nhà hãy nói, trên đường cẩn thận.]



Cuối cùng còn bổ sung thêm một khuôn mặt tươi cười.



Màu tro xám trong lòng cũng vì nhìn thấy cái khuôn mặt tươi cười đó mà tiêu tán, cô lập tức đáp trở lại một chữ "Được", suy nghĩ một chút, lại soạn một tin ——



[Chớ uống quá nhiều rượu, đối với dạ dày không tốt.]



Đến lúc tin nhắn đã gửi đi, trong lòng mới có thể hơi thỏa mãn rồi cất điện thoại di động mà khởi động xe.



Trở lại Tống gia, thì nhìn thấy nhóm người giúp việc đang bận rộn mà ra ra vào vào, mà Tống Nhiễm Cầm đang chống nạnh cao giọng chỉ huy: "Đặt ở nơi đó, sang trái chút, sang trái chút nữa, đúng rồi, ở chỗ đó!"



"Tao nói rồi sao mà mày đần như vậy? Thiệt là, còn phải để tao đích thân bắt tay vào dạy!"



Nhìn thấy Cận Tử Kỳ dừng xe xong đi đến đây, Tống Nhiễm Cầm lập tức chào đón, cười đến mức cả khuôn mặt cũng nhíu lại thành một đóa hoa cúc nhỏ, kéo kéo lại áo choàng trên người, "Tử Kỳ trở lại rồi a, cô xem tôi đây bố trí như thế nào?"



Trong mắt Tống Nhiễm Cầm đều là ánh mắt khiêu khích, là muốn cho bà ấy hạ mã uy* sao?



*Hạ mã uy: cấp cho mặt mũi hoặc hiểu là cho chút thể diện.



Cận Tử Kỳ tùy ý liếc nhìn sân cỏ một lần, gật đầu: "Không tệ."



Tống Nhiễm Cầm nghe xong những lời này càng cười đến mức thoải mái hơn, "Tôi nói rồi, chỉ cần mời bạn bè thân thích ăn bữa cơm là được, ba lại nói như vậy làm sao được, nói thế nào cũng là buổi đính hôn của cháu ngoại, xác đáng, cũng là tô sáng cho bộ mặt của Tống gia."



Cận Tử Kỳ bởi vì đang mang thai nên hơi mệt chút, lười phải ứng phó với bà, nên cho có lệ mà nói với bà: "Ba nói hiển nhiên không có sai, vậy thì cố gắng làm cho tốt đi."



Tống Nhiễm Cầm thấy Cận Tử Kỳ khó được khi không chống đối mình, cho nên trong lòng có chút không được tự nhiên, tại sao nghe như thế nào đều không thể tiếp thụ, cảm giác này tựa như người mà ngày thường ngược đãi mình đột nhiên đối với mình tốt lên rồi, để cho người ta khó lòng nắm lấy.



"Vậy chị bố trí cho tốt đi, tôi đi vào trước."



Cho đến khi bóng lưng Cận Tử Kỳ biến mất khỏi tầm mắt của bà, Tống Nhiễm Cầm vẫn ở chỗ này cau mày suy đoán, nha đầu này đột nhiên ôn thuận như vậy, có phải lại đang có ý gì xấu mà đùa bỡn hay không?



Nghĩ như vậy, Tống Nhiễm Cầm cảm thấy lông tóc dựng đứng, nắm thật chặt áo choàng trên người, vội vàng không ngừng mà nói với người làm đang bố trí: "Đều kiểm tra một lần thật tốt cho tôi, nếu như ngày đính hôn xảy ra sai lầm gì thì cũng cuốn gói rời đi cho tôi!"