Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 122 : Người bị cắt cho tấm ảnh!

Ngày đăng: 19:11 19/04/20


Cận Tử Kỳ trở về phòng không bao lâu, Ngu Thanh Kiều đã mang theo hành lý đến đây.



Không đợi Cận Tử Kỳ có bất kỳ sự an bài nào, Minh quản sự đã bảo người giúp việc đem hành lý của Ngu Thanh Kiều chuyển vào gian phòng sát vách, đối mặt với sự kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, Minh quản sự chỉ là cung kính mà gật đầu: "Thiếu gia đã dặn dò qua."



Cận Tử Kỳ sợ run lên, Ngu Thanh Kiều cũng đã cười hì hì ôm lấy cô: "Chị họ thật sự là có phúc khí!"



Một người thoạt nhìn đối với điều gì cũng không thèm đếm xỉa tới, người đàn ông lúc nào cũng cần người hầu hạ, nhưng có thể vì cô mà trở nên chu đáo và tinh tế, chỉ sợ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có biện pháp không động dung.



Có lẽ bởi vì Tống Chi Nhậm không có ở nhà, bữa cơm tối trên bàn ăn cũng chỉ có Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều.



Hai chị em tắm rửa xong lại cùng nhau trốn ở trong chăn tán gẫu, đến khi cơn buồn ngủ đánh tới, Cận Tử Kỳ nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thế nhưng đã hơn mười giờ tối.



Nếu như có xe về đến, phía trước rèm cửa sổ cũng sẽ bị đèn xe chiếu sáng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thấy có chút ánh sáng nào.



Tống Kỳ Diễn vẫn chưa về, Thanh Kiều buồn ngủ nên trở về phòng của mình, Cận Tử Kỳ cầm lấy điện thoại di động đang do dự có nên gọi cho hắn một cú điện thoại hay không, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng gõ vang.



Trước cửa sổ sát đất một chùm ánh sáng chợt loé, Cận Tử Kỳ vội vàng xuống giường, mặc áo khoác rồi qua mở cửa.



Cô trước khi lên lầu đã nói qua với Minh quản sự, nếu như Tống Kỳ Diễn trở lại thì thông báo cho cô một tiếng.



Ở cửa là một người làm nữ, được Minh quản sự phái đi lên, "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại."



Cận Tử Kỳ vội vã nói một tiếng cám ơn lập tức đi xuống lầu, mới vừa đi xuống cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng cười nói hào sảng của Tống Chi Nhậm, đi tới thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh đang đỡ Tống Chi Nhậm uống đến say khướt đi vào trong.



Về phần Tống Kỳ Diễn, cô ra bên ngoài mới được hai bước, thì nhìn thấy ở cửa lầu chính có một chiếc Volvo đang đậu, cũng không phải là chiếc Maybach sáng nay Tống Kỳ Diễn đã lái đi, cửa xe ghế lái phụ hơi mở, dường như cô thấy được Tống Kỳ Diễn.



Hắn nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế ngồi, một tay che lấy huyệt thái dương, gương mặt màu lúa mạch có chút hồng, hiển nhiên uống không ít rượu, đến lúc cô đến gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.



Một người thanh niên vòng qua đầu xe, dìu Tống Kỳ Diễn ra ngoài, đối với Cận Tử Kỳ có chút ngại ngùng mà cười một tiếng: "Đây là chị dâu phải không? Tống thiếu và Tống đổng uống hơi quá chén, ba của tôi bảo tôi đưa họ về."



"A, cám ơn anh." Cận Tử Kỳ nói cám ơn, rồi đưa tay đón Tống Kỳ Diễn.



Thanh niên kia không lập tức buông Tống Kỳ Diễn ra: "Không có chuyện gì, chị dâu, tôi đưa Tống thiếu vào đi thôi."



Cận Tử Kỳ thì không hề từ chối, nhưng Tống Kỳ Diễn lại híp đôi con ngươi đen say ngà ngà mà trở nên mông lung, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì đã níu lấy tay của cô lại, không để ý thanh niên đang dìu đỡ mình, lập tức kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực.



Một người lớn mà cứ dựa vào cô giống như một đứa bé, cái đầu chôn ở bên cổ của cô, hết làn này đến làn khác gọi bà xã.



"Bà xã...... Anh không uống say, không tin em ngửi ngửi thử xem." Nói xong, thì cúi đầu muốn hôn Cận Tử Kỳ.



Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho vừa xấu hổ vừa giận, quay đầu tránh khỏi sự quấy rầy của hắn, vừa giơ tay lên che lấy cái miệng đầy rượu của hắn, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm tay của cô hôn từng chút một.



Cảm giác ẩm nóng mang theo chút ngứa khiến cho đôi má cô ẩn ẩn phiếm hồng nghĩ muốn quăng hắn ra nhưng chống không lại sức lực đàn ông của hắn.



"Ha ha, Tống thiếu và chị dâu tình cảm thật tốt!" Thanh niên kia hâm mộ mà nhìn sang họ.



Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe miệng, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vung tay của người thanh niên ra, không để cho anh ta dìu đỡ, thân hình có phần lay động ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt,, đôi mày thanh tú nhíu chặt đối với thanh niên kia quát lên: "Không cho phép đánh chủ ý lên vợ tôi!"



Người thanh niên lúng túng thoáng nhìn Cận Tử Kỳ, bởi vì Tống Kỳ Diễn bất thình lình cảnh cáo mà không biết làm sao.



Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thắt lưng Tống Kỳ Diễn, phòng ngừa hắn ngã nhào: "Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"



Sau đó đối với thanh niên kia áy náy mà cười cười, "Khiến cho anh phải chê cười rồi."



Người thanh niên lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: "Không sao, Tống thiếu chẳng qua là uống nhiều quá."



Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, chợt giận tái mặt, hai tay bưng mặt của cô, xoay đầu của cô lại, gằn từng chữ một mà giáo dục: "Cận Tử Kỳ, không thể cười như vậy với đàn ông biết không?"



Cận Tử Kỳ không muốn tranh luận với hắn, lập tức giao hắn cho người giúp việc đỡ lấy, "Dìu thiếu gia vào đi thôi."



Người giúp việc gật đầu một cái, đỡ Tống Kỳ Diễn nghiêng trái nghiêng phải đi vào, Cận Tử Kỳ mới vừa nhấc chân, sau lưng người thanh niên lại đột nhiên gọi cô lại: "Chị dâu, Tống thiếu quên gì đó ở trong xe."



Cô kinh ngạc nhìn, thì thấy người thanh niên từ chỗ ngồi phía sau mang ra ngoài một cái hộp bằng giấy.



Là món điểm tâm ngọt của Phúc Hạ Lâu, mới cầm đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của đậu đỏ.



"Chị dâu, Tống thiếu đối với chị thật tốt, uống say rượu còn không quên muốn đem cái này về."



Cận Tử Kỳ hiển nhiên biết bên trong chính là bánh ngọt gì đó, lần trước cô cùng Tống Kỳ Diễn đi Phúc Hạ Lâu ăn cơm, cô ăn thêm mấy miếng bánh nước đậu đỏ, dường như hắn đã nhớ kỹ trong lòng.



Nhận lấy hộp giấy, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của bánh ngọt bên trong dù cách một lớp giấy.



Lần nữa nói lời cảm ơn với người thanh niên kia, nhìn thấy anh ta một mình đứng giữa đêm lạnh, bởi vì hộp điểm tâm này nên thái độ đối với anh ta cũng nhiệt tình một chút: "Vào ngồi một chút đi nhé." Dù sao cũng là Minh quản sự tiếp đãi.



Anh ta lại cười cười từ chối, ánh mắt dừng lại trên mặt của Cận Tử Kỳ, "Chị dâu, tôi nghe nói chị là đại tiểu thư của Cận gia, vậy trong nhà chị có phải còn có cô em gái hay không?"



Chẳng lẽ anh ta nói Kiều Niệm Chiêu?



Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh ta cho đến giờ lần đầu tiên cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện chưa từng gặp qua anh ta trong thành phố này, như vậy vô cùng có khả năng anh ta là khách hàng ở thành phố khác đến đây làm ăn với Tống thị.



Phát hiện ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, anh ta có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót của mình.



"Chẳng qua là cảm thấy có người có bộ dạng giống chị dâu, nhưng mà bà nội tôi cũng chưa nói Cận gia có hai cô tiểu thư."



Bà nội? Sự nghi hoặc trong lòng Cận Tử Kỳ càng lớn, bất quá theo hiện tại vẫn gật đầu một cái.



Cận Tử Kỳ cũng không thể phủ nhận, lần đầu tiên thấy Kiều Niệm Chiêu, cũng sẽ cảm thấy đó là một đứa bé hiểu chuyện khéo léo, đối đãi người khiêm tốn lễ phép, còn biết làm cho người ta vui lòng.



Về phần thân thế Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ không muốn nói nhiều với người ngoài, trong lúc cha mẹ vẫn chưa ly hôn, Kiều Hân Hủy trước đó vẫn chưa vào cửa, việc xấu trong nhà còn chưa đến lúc tuôn ra từ miệng của cô.



Người thanh niên này không thể nào không biết rõ quan hệ của Kiều Niệm Chiêu cùng Cận gia, nói thế nào Kiều Niệm Chiêu cũng là ngôi sao điện ảnh và truyền hình, trong vòng lẩn quẩn Phú Nhị Đại* hoặc ít hoặc nhiều là cũng hiểu biết một chút đống phân mèo bên trong giới giải trí.



Phú Nhị Đại: Thế hệ con nhà giàu thứ 2; là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con của cán bộ làm to ở Trung Quốc. Tuy nhiên, lối hành xử, lối sống ngạo mạn, vô đạo đức của một nhóm Phú Nhị Đại đã làm dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.



Hiện tại anh ta hỏi như thế bất quá là muốn từ trong miệng của cô lấy được tin tức xác thực hơn.



Quả nhiên, sau khi cô thừa nhận mắt anh ta thoáng sáng ngời lên, dường như đối với Kiều Niệm Chiêu hứng thú càng đậm.



"Chị dâu, vậy em gái của chị đã có đối tượng lui tới hay chưa?" Anh ta có chút khẩn trương mà hỏi thăm.



Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ anh ta nóng lòng muốn biết, đã liếc đến lầu phía đông vài lần, nên nói cho anh ta biết, quan hệ của Kiều Niệm Chiêu và người nào đó ở nơi này không phải là ít sao?



Nếu như cô nhớ không lầm, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đã đăng ký qua, bất quá bây giờ......



Anh ta dường như có chút thất vọng mà khẽ thở dài, sau đó nhớ ra cái gì đó, cùng Cận Tử Kỳ nói: "Chị dâu, tôi quên tự giới thiệu mình, tôi tên là Tôn Hạo."



Tôn Hạo? Cũng họ Tôn sao? Trong lòng Cận Tử Kỳ cân nhắc........



Tôn Hạo nói xong lập tức tạm biệt: "Không còn sớm, chị dâu chị vào đi thôi, tôi cũng nên quay lại khách sạn, hôm nào có thời gian sẽ tới cửa thăm hỏi nữa, tạm biệt."



Cận Tử Kỳ cũng không tiếp tục giữ lại, đưa mắt nhìn anh ta lái xe rời đi, mới xoay người vào nhà.



Nhìn thấy Minh quản sự đúng lúc bưng canh giải rượu tới đây, Cận Tử Kỳ liền chủ động nhận lấy bưng trở về phòng mình.
Tô Ngưng Tuyết lại lắc lắc đầu với cô, không muốn bởi vì chút ít chuyện như vậy mà ở chỗ này cãi vả.



Há liệu, người đàn ông kia được voi đòi tiên, thế nhưng càng dán càng gần, cho dù là Tô Ngưng Tuyết ở giữa ngăn cách, nhưng Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy người đàn ông kia đang quấy rầy, hắn đang dùng thân thể của mình cọ lên người Tô Ngưng Tuyết.



Người đàn ông kia phát hiện Cận Tử Kỳ tức giận nhìn chằm chằm, lại giống như người không có việc gì huýt sáo mờ ám với cô.



"Mỹ nữ, sao nhìn anh như vậy?" Còn tự cho là mình đẹp trai mà nháy mắt mấy cái.



Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cộng thêm việc mang thai, che miệng thiếu chút nữa nôn mửa ra.



Tô Ngưng Tuyết lại bỗng dưng xoay người, kéo lấy cổ tay tên đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Lấy ra."



"Cái gì hả?" Người đàn ông kia bị Tô Ngưng Tuyết đột nhiên bắt được bàn tay, sợ đến mặt liền biến sắc, nhưng vẫn là mạnh miệng mà la ầm lên: "Đàn bà thúi, nắm tay của tao muốn làm gì, có phải muốn liên tục hai cái tát hay không?"



Chung quanh nhiều người xem cuộc vui, nhưng lại không ai chịu đứng ra giúp một tay, mặc cho tên đàn ông kia hung hăng đẩy ngã Tô Ngưng Tuyết.



"Mẹ!" Cận Tử Kỳ chạy tới đỡ Tô Ngưng Tuyết, mà một cánh tay khác từ bên cạnh đưa qua đến, một phen bắt được cổ tay của tên đàn ông nọ, tay kia kéo Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết bảo hộ ở phía sau.



Một giọng nói trầm ổn mà lạnh nhạt lẫn tức giận quát lên: "Đem ví tiền ra đây!"



Giọng nói quen thuộc làm cho Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn qua là Cận Chiêu Đông tóm lấy tên trộm kia.



Không nghĩ tới, thế nhưng lúc này ở ngay nơi đây nhìn thấy ba......



Mà Tô Ngưng Tuyết rũ mắt xuống, mím môi môi đỏ mọng không nói gì, Cận Tử Kỳ lại cảm giác được cả người của mẹ đang được mình dìu đỡ có chút căng thẳng cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng theo đó có chút không yên.



Không biết là phản ứng sau khi bị tên đàn ông kia đẩy ngã hay là vì lần nữa nhìn thấy ba.



Người đàn ông kia xỏ lá mà cười nhạo một tiếng, "Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi lấy ví tiền của bà ta, tôi nói ông là người nào a, còn thay người ta ra mặt, bệnh thần kinh!" Nói xong, thì hai tay đút vào trong túi quần, đong đưa người muốn bỏ đi.



Vậy mà Cận Chiêu Đông nhưng lại không buông tay, tên đàn ông kia tránh thoát vài cái không hất ra được, cũng gấp: "Ông có bệnh hả!"



"Nhìn thấy ở đâu sao?" Cận Chiêu Đông hơi nghiêng nghiêng đầu, mặt mày lạnh nhạt: "Anh không lấy ra không sao, chúng ta đến phòng an ninh. Tôi không ngại gọi điện thoại cho 110, sở trưởng đồn công an khu vực này vừa vặn là bạn tốt của tôi."



Tên đàn ông vừa nghe xong lập tức sợ lên, tránh né ánh mắt bốn phía, thấy chung quanh một nhóm người nhìn chằm chằm, cũng không dám làm càn nữa, run lẩy bẩy mà từ trong túi tiền của mình lấy ra một cái ví tiền kiểu nữ nhét vào trong tay Cận Chiêu Đông.



"Đại ca, ông đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua tôi đi, tôi cũng không dám nữa."



Cận Chiêu Đông cười lạnh một tiếng: "Bỏ qua cho anh? Vậy sao anh không buông tha mẹ con các cô ấy? Dám làm nên gánh chịu......"



Thân thể Cận Chiêu Đông bỗng lảo đảo, ví tiền trong tay cũng rơi xuống mặt đất, không chỉ cái ví của Tô Ngưng Tuyết, còn có cái ví màu đen kiểu nam của ông.



Tên đàn ông sau khi ra sức mà đẩy Cận Chiêu Đông ra, cố ý đẩy ngã một xe hàng, nhấc chân bỏ chạy.



Cận Chiêu Đông sau khi đứng vững muốn đuổi theo, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên gọi ông lại: "Đừng đuổi theo, cũng không biết hắn ta có đồng bọn ở bên ngoài hay không, dù sao... Ví tiền cũng trả trở về."



Chung quanh toàn bộ người xem náo nhiệt tản đi, mua đồ lại mua đồ, xếp hàng lại xếp hàng.



Cận Chiêu Đông quay người lại, mắt thấy Cận Tử Kỳ, tầm mắt liền dừng ở trên người Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, sáng quắc mà nhìn mặt bà chằm chằm xem ra có chút tái nhợt, dường như muốn hút cả người bà vào.



Hai người cũng không nói chuyện, không khí cũng thay đổi rất quái, Cận Tử Kỳ cho là họ lại muốn cãi vả, vừa định điều chỉnh, lại nghe được Cận Chiêu Đông mở miệng: "Gần đây ăn uống được không? Tại sao gầy như vậy?"



Những lời này, dĩ nhiên Cận Tử Kỳ không cho rằng nói với mình, cho nên cô lựa chọn trầm mặc.



Tô Ngưng Tuyết đã chỉnh đốn lại thần sắc chật vật của mình trong phút chốc, nhàn nhạt trả lời: "Không thể nào, chẳng qua là hôm nay mặc quần áo hơi rộng chút."



Cận Chiêu Đông không phản bác, chỉ là nhíu chặt đầu lông mày nhìn Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua khi Tô Ngưng Tuyết ngồi xổm người xuống đi nhặt ví tiền, thời điểm bà nhặt được nó, thoáng do dự một chút, nhưng cũng nhặt lên.



Ví tiền của Cận Chiêu Đông không có khoá, cho nên lúc rơi xuống đã bị tách ra, giờ phút này cầm lên tự nhiên cũng là mở ra, ngón tay Tô Ngưng Tuyết cầm ví tiền một lúc sau thời gian đã lạnh như băng.



Cận Tử Kỳ phát hiện mẹ thất thố, thì cúi đầu nhìn, lướt qua đỉnh đầu của mẹ, thấy một tấm hình trong ví tiền của ba, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, tròng mắt vụt sáng xuống, phát hiện nơi cổ họng thật chua chát.



Hình đã có phần ngả vàng, khuôn mặt thiếu nam thiếu nữ còn rất ngây ngô non nớt, hai người đứng ở cùng một nơi, hướng về phía ống kính, ánh mặt trời chiếu sáng trên người của họ.



Cô không phải bị cận thị, cho nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, rồi lại không muốn tin mà lại nhìn vài lần.



Sau đó bóng đen trong tầm mắt chợt lóe, Cận Chiêu Đông đột nhiên cúi người đoạt lấy ví tiền từ trong tay Tô Ngưng Tuyết.



Sắc mặt của ông đầy bối rối, thậm chí có thể nói khó coi, ví tiền thì bị ông siết thật chặt ở trong lòng bàn tay.



Tô Ngưng Tuyết vẫn ngồi ở nơi đó, một tay khác của bà cầm ví tiền của mình.



Cận Tử Kỳ không muốn đi nhớ lại tấm hình kia, rồi lại không thể không suy nghĩ, tấm hình kia, cô đã thấy qua.



Trong cuốn sách tốt nghiệp đại học của mẹ.



Cô đã thấy qua bản gốc đầy đủ của tấm hình kia, mà không phải bức được chỉnh sửa cắt nối như trong ví tiền của ba đang lộ ra lúc này.



Ảnh chụp trong cuốn sách tốt nghiệp có ba người, Kiều Hân Hủy, Tô Ngưng Tuyết, Cận Chiêu Đông, ba người đứng chung một chỗ.



Nhưng, tấm hình đặt ở trong ví tiền của ba cũng chỉ có hai người.



Là Cận Chiêu Đông ba của cô cùng Kiều Hân Hủy mẹ của Kiều Niệm Chiêu.



Hình của mẹ cô trong bức ảnh, ở chính giữa đã bị kéo cắt đi ngay ngắn, sau đó hai bên ảnh chụp được dán chồng khít lên nhau, chỉ còn lưu lại một cái tay của mẹ cô trong tấm hình.



Nếu như không có xem qua tấm hình nguyên, chắc là sẽ không phát hiện tấm hình này thật ra là có ba người.



Ba cho tới bây giờ cũng đem ví tiền của mình cất giấu rất kỹ, chưa từng qua tay mẹ, thì ra bất quá là lý do này.



Có hay không những lúc ông một thân một mình, hết lần này đến lần khác vuốt ve hình người trong ví tiền của mình, lúc sờ đến có phải trong mắt trong lòng đều là tình cảm dịu dàng hay không?



Cận Tử Kỳ chợt hiểu được lý do mẹ quyết tâm không chùn bước mà ly hôn như vậy, quả thật không có gì đáng giá để mà vãn hồi nữa rồi.



Chẳng qua là cô cũng hiếu kỳ, thời điểm Cận Chiêu Đông một dao cắt xuống kia, cũng từng chần chờ do dự hay không?



Trong lúc lòng Cận Tử Kỳ mang trăm mối suy nghĩ, Tô Ngưng Tuyết cũng đã đứng dậy, không có bất kỳ dấu hiệu tức giận, bình tĩnh đối với Cận Chiêu Đông gật đầu một cái: "Mới vừa rồi cám ơn ông." Không khác gì nói chuyện với một người xa lạ.



Nói xong, liền muốn lôi kéo Cận Tử Kỳ đi, lại bị Cận Chiêu Đông chặn lại đường.



Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt nhìn lại, hầu kết của ông nhún lên xuống, nhưng không nhường đường.



"Gần đây... Bà trải qua như thế nào?"



Tô Ngưng Tuyết dường như cũng không nghĩ tới ông ấy thế nhưng sẽ quan tâm mình, lông mày khẽ nhíu, giọng nói cũng vẫn lạnh như băng: "Tôi rất khỏe, cám ơn ông quan tâm."



Muốn đi, nhưng Cận Chiêu Đông lại không tránh ra, chẳng qua là vẫn nói chuyện: "Tôi mấy ngày trước buổi tối làm thêm giờ, không cẩn thận bị cảm, không có kịp thời đi bệnh viện khám, làm cho về sau sốt cao không giảm, thiếu chút nữa nhiễm bệnh viêm phổi......"



Nói xong, chân mày uốn éo giống như một cái bánh quai chèo, hai tay cầm ví tiền có chút luống cuống, trong mắt của ông thoáng toát ra một tia tâm tình phức tạp.



"Ba ba, sao ba lại ở chỗ này, không phải nói mua rau chân vịt sao? Mẹ còn ở khu vực rau dưa tìm ba đấy?"