Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 123 : Cha và con gái đối chiến, ai thắng ai thua?
Ngày đăng: 19:11 19/04/20
"Ba ba, sao ba lại ở chỗ này, không phải nói mua rau chân vịt sao? Mẹ còn ở khu vực rau dưa tìm ba đấy?"
Giọng nói ngọt ngào xuyên thẳng vào màng nhĩ vài người, Kiều Niệm Chiêu đã chạy tới khoác lên cánh tay Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ nở nụ cười, xem ra mới vừa rồi ba kể khổ đúng là dư thừa, có hai mẹ con người kia khéo hiểu lòng người làm bạn, tết năm nay Cận gia sợ là nếu so với năm trước náo nhiệt hơn vài phần.
Không nhịn được cầm lấy bàn tay của Tô Ngưng Tuyết, không muốn mẹ một thân một mình đối mặt với một màn giễu cợt thế này.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biểu hiện ra thần sắc dư thừa, nhàn nhạt, giống như Kiều Niệm Chiêu bất quá là người đi đường Giáp Ất Bính.
Cận Chiêu Đông không nói gì, sắc mặt lại càng lúc càng tối tăm phiền muộn, chẳng qua là nhìn Tô Ngưng Tuyết chằm chằm.
"Ủa? Là dì Tuyết và chị hả! Thật là đúng dịp nha, hai người cũng tới mua thức ăn sao? Dì Tuyết và chị thật hạnh phúc, trong nhà cũng có dì nấu ăn chứ? Đâu nào giống như mẹ con tính tình cứng nhắc, nhất định phải tự mình bắt tay vào làm thức ăn cho chúng tôi."
Kiều Niệm Chiêu cũng không biết Tô Ngưng Tuyết biết nấu ăn, lần này nói ra lời khiêu khích về tình cũng trở nên có thể tha thứ.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn cô hờn dỗi mà dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hàng mi cong khẽ chớp bộ dáng như đơn thuần, chỉ cảm thấy trước nay chưa chán ghét như vậy, chân mày cũng theo đó mà nhíu lại.
"Ba ba, ba cũng không chê tay nghề của mẹ mà, ha ha, đúng rồi, dì Tuyết, dì biết ba ba thích ăn cái gì nhất không?" Kiều Niệm Chiêu nói xong mang theo nụ cười ngây thơ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết.
Một câu cuối cùng hỏi thăm, Kiều Niệm Chiêu chân chính muốn làm bất quá là muốn Tô Ngưng Tuyết khó xử, cô đoán chừng Tô Ngưng Tuyết đối với Cận Chiêu Đông không hiểu biết, đoán chừng Tô Ngưng Tuyết thất bại.
Trả lời, tương đương với việc thừa nhận quan tâm đến Cận Chiêu Đông cho dù có như vậy, Cận Chiêu Đông cũng không chùn bước mà lựa chọn người phụ nữ khác, chứng minh Tô Ngưng Tuyết làm vợ và làm phụ nữ đều thất bại; nếu không trả lời, có vẻ hẹp hòi không độ lượng.
Cận Chiêu Đông nhìn sang Tô Ngưng Tuyết không có lên tiếng giúp, mím chặt đôi môi, nhìn trong mắt Cận Tử Kỳ, cô thậm chí hiểu lầm ba của cô cũng đang chờ đợi đáp án của mẹ, muốn xem rõ mức độ mẹ coi trọng ông ra sao.
Chẳng qua là hôm nay Kiều Niệm Chiêu dám mỉa mai châm chọc mẹ như thế này, là ai đang làm chỗ dựa cho cô ta?
Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Cận Chiêu Đông, cười lạnh một tiếng, muốn phản bác, Tô Ngưng Tuyết lại giữ tay cô lại.
Cách đó không xa, xông tới mặt là ai?
Kiều Hân Hủy mang theo một giỏ đồ vội vã tới đây, bên trong chứa đầy những thứ mà một người phụ nữ gia đình sẽ mua, phần ôn nhu nhàn thục này, đúng là làm được công việc khiến đàn ông động tâm!
Trong lúc bà nhìn đến mẹ con Cận Tử Kỳ thì mặt liền biến sắc, nhất là lúc đối mặt với Tô Ngưng Tuyết, có chút áy náy mà cụp mắt xuống, miễn cưỡng mà cười cười, chào hỏi: "Hai người cũng tới mua thức ăn sao?"
Tô Ngưng Tuyết chẳng qua là lạnh lùng nhìn bà liếc mắt một cái, không nói hai lời, kéo Cận Tử Kỳ xoay người rời đi.
Thật giống như không có nghe được Kiều Niệm Chiêu khiêu khích, cũng thật giống như không thấy Kiều Hân Hủy với hình tượng hiền thê lương mẫu, cũng không nhìn đến bóng dáng cao lớn người chủ gia đình của Cận Chiêu Đông.
Tại nơi thanh toán ở siêu thị, Kiều Niệm Chiêu vô cùng thân thiết mà đụng đụng cánh tay của Cận Chiêu Đông:"Ba ba, những thứ này đều là mẹ mua cho ba, ba trả tiền đi nha!" Một câu nói cũng kéo tầm mắt thất thần của Cận Chiêu Đông đang nhìn về nơi xa.
Cận Chiêu Đông nở nụ cười vô cùng nhạt, lại từ trong ví tiền rút ra thẻ đưa cho cô thu ngân, Kiều Hân Hủy liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông, đáy mắt thoáng qua tối tăm, dịu dàng trách cứ Kiều Niệm Chiêu: "Cũng là người có tuổi, còn làm nũng như vậy!"
Kiều Niệm Chiêu dí dỏm lè lưỡi: "Ba ba thương con, mẹ, mẹ ghen tỵ nha!"
Kiều Hân Hủy bất đắc dĩ thở dài, xách qua túi đồ đã mua xong, lại phát hiện Cận Chiêu Đông vẫn không nhúc nhích, còn đứng ở nơi đó, không khỏi quay đầu lại: "Chiêu Đông, như thế nào không đi, có cái gì chưa mua sao?"
"Hân Hủy, qua vài ngày nữa tôi mua cho em một căn hộ nhỏ ở bên ngoài." Cận Chiêu Đông đột nhiên sâu kín mà nói.
Ông tựa lưng vào ghế ngồi, xoa huyệt thái dương căng đau, phất tay: "Ba mệt rồi, đều đi ra ngoài đi!"
"Ba ba ——" Kiều Niệm Chiêu không muốn cứ như vậy mà bỏ qua, lại bị Cận Chiêu Đông quát một tiếng chói tai: "Lời của tôi không nghe thấy sao? Cả ngày ồn ào, muốn ồn ào đến khi nào thì mới xong?"
Kiều Niệm Chiêu miệng mếu máo, nghiêng mắt oán hận liếc nhìn Cận Tử Kỳ, giận dữ bất mãn.
Cận Tử Kỳ mặc kệ cô ta, trước khi xoay người rời đi, lại quay đầu đối với Cận Chiêu Đông nhàn nhạt cười cười: "Thỏa thuận ly hôn ba ký xong thì gửi đi, dù sao ba cũng là người có mặt mũi, nếu như ồn ào trên tòa án......"
Cận Tử Kỳ không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới cửa, sau lưng còn truyền đến giọng nói Kiều Niệm Chiêu giữa kinh ngạc còn mang theo mừng rỡ: "Ba ba, ba muốn ly hôn? Cái này là giấy thoả thuận ly hôn sao?"
Lại ngừng lại, Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Ba, tôi cũng không phải là không thừa kế Cận thị thù không được, nhưng mà, thứ vốn nên là của tôi, không cho phép người bên cạnh liên tục ngấp nghé, nên là của tôi, chút xíu cũng không để lại, tôi là tự tay ba bồi dưỡng ra được, ba nên tin tưởng tôi là cái loại tính tình gì?"
Cận Chiêu Đông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hàm xúc không rõ: "Cho dù là cùng mọi người làm địch cũng không buông tha?"
"Ba, ba nói đùa nữa rồi đó, tôi cho tới bây giờ cũng đề xướng nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Nhưng Cận Chiêu Đông thấy được sự ngoan tuyệt trong mắt Cận Tử Kỳ, lòng chấn động, không khỏi quét về phía Kiều Niệm Chiêu bên cạnh, máu mủ, sợ là đến tay Cận Tử Kỳ, đã sớm trở thành người lạ rồi!
"Tử Kỳ, di chúc ba cũng có thể sửa đổi."
"Ba, người xưa có câu, con có hiếu không toan tính ruộng đất của cha, lời này tôi ghi tạc trong lòng."
Lại đi ra cửa được hai bước, bỗng dưng quay đầu, trên khuôn mặt thanh nhã là cô gái nhỏ thẹn thùng: "Hơn nữa, tôi có người nuôi." Người kia, so với Cận thị không biết có nhiều tiền hơn biết bao nhiêu lần.
Cận Chiêu Đông bị dáng vẻ bất cần của cô làm cho sắc mặt sa sầm, mà Kiều Niệm Chiêu sau khi nghe hai chữ "di chúc" thì nóng nảy vạn phần, không ngừng kéo ống tay áo Cận Chiêu Đông hỏi thăm, sợ mình không có phần.
Cận Tử Kỳ đi ra khỏi thư phòng, đứng ở trên hành lang, hít một hơi thật sâu, khóe mắt liếc đến cửa thư phòng rộng mở, sửa đổi di chúc sao? Vậy cũng phải xác định mình còn có tài sản để lưu lại không.
Xoay người xuống lầu, thì nhìn thấy Kiều Hân Hủy ở cửa thang lầu, đang bưng một tách cà phê đứng ở nơi đó.
Kiều Hân Hủy thấy Cận Tử Kỳ quay đầu lại, trên mặt có chợt lóe lên không được tự nhiên, nhưng vẫn là cố gắng kéo nụ cười: "Tử Kỳ, muốn rời đi sao? Cũng nhanh đến giờ cơm tối, ăn rồi hãy đi."
Cận Tử Kỳ chỉ là liếc nhìn bà một cái, cũng không để ý tới nhiều hơn mà xuống lầu, mới vừa đi xuống dưới mấy bước, thì nghe được trong phòng khách truyền đến giọng nói cậy già lên mặt: "Hân Hủy a, người ta không muốn, con cần gì phải tự khiến mình mất mặt, con cũng là người phụ nữ sinh con đẻ cái cho Cận gia chúng ta, tính thế nào cũng nên là một vị trưởng bối của cô ta."
Cận Tử Kỳ dừng chân theo tiếng nhìn lại, Tôn Lan Phương đang ngồi ở trên ghế sofa, hơi ngước cằm mà vênh mặt, bộ dạng mắt cao hơn đầu thật phách lối, thật sự là đem mình trở thành trụ cột của Cận gia!
"Chợt nhớ tới đã thật lâu không có ăn cơm ở trong nhà, tối nay thì ở lại đây vậy, dì Hân và bà nội mặc dù đều không phải là người trong nhà này, nhưng dầu gì cũng là khách, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm đi, trong nhà cũng không thiếu người giúp việc nấu cơm."
Cận Tử Kỳ lúc nói những lời này thì vẫn đi tới phòng khách, trên mặt cũng là một phong thái thản nhiên, không chút nào quan tâm đến sắc mặt Kiều Hân Hủy đầy khó chịu và hai tay nắm chặt tách cà phê.
Trong ánh mắt đầy khinh bỉ của Tôn Lan Phương, Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Kỳ Diễn, bảo hắn tới nơi này ăn cơm tối, Tống Kỳ Diễn hầu như không có gì do dự thì đồng ý, giọng nói lại có chút hân hoan vui sướng.
Đến tối, Tống Kỳ Diễn đã đến, còn cố ý đi trung tâm mua sắm mua hai túi quà tặng, nghênh ngang mà vào Cận gia, Cận Tử Kỳ nghênh đón, hắn đè thấp giọng cùng cô kề tai nói nhỏ.
"Nếu như đợi lát nữa anh bật cười, ngàn vạn lần phải nhéo anh nha!"
Cận Tử Kỳ nhướng mày giận hắn liếc mắt một cái, không nhịn được mà cong khóe miệng, cuộc chiến tranh này xem ra phần thắng rất cao nha!