Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 167 : Trong lúc vô tình nói ra bí mật (3)

Ngày đăng: 19:12 19/04/20


Đoàn người Cận Tử Kỳ ngồi ở phòng chờ của bệnh viện, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đến đây, lại bắt đầu chuẩn bị trở về.



Mới vừa đi ra phòng chờ, trong hành lang đã truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, Cận Tử Kỳ định thần nhìn lại, là Kiều Nam, hầu như cùng lúc, Tô Ngưng Thu ở bên cạnh đã lên tiếng: "Làm thế nào lại chạy tới nơi này vậy?"



Kiều Nam mặc áo khoác ngoài màu tro thuốc, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng thật dày, nhìn qua so với thực tế trẻ tuổi ra không ít, ở trong ấn tượng của Cận Tử Kỳ, ông ấy lúc nào cũng mang ý cười ôn hòa, khiêm nhã thân sĩ.



Vậy mà, Kiều Nam trước mắt thần sắc khẩn trương như vậy cũng là chưa từng thấy qua.



Đầu tóc ông lộn xộn, bên trán còn rỉ mồ hôi, mang theo hành lý, mặt trên còn có nhãn của sân bay, hiển nhiên là mới vừa xuống máy bay không bao lâu, khi thấy Tô Ngưng Tuyết, ông ném hành lý rồi vọt tới.



"Đầu bị thương ở chỗ nào rồi?" Một tay ông giữ lấy đầu vai của Tô Ngưng Tuyết còn một tay vuốt nhẹ ở trên đầu bà.



Kiều Nam hít vào thở ra rất gấp gáp, dường như không thở gấp một hơi sẽ hít thở không thông mà chết.



Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai tay ông hơi phát run, mặc dù ông đã cố gắng kiềm chế.



Tô Ngưng Tuyết nhìn dáng vẻ ông thất hồn lạc phách khẩn trương, quay đầu đi, mặt dời khỏi lòng bàn tay ấm áp của ông, giọng nói cũng là nhàn nhạt, "Tôi không sao, bị thương không phải tôi."



Lòng bàn tay Kiều Nam trống trơn, trong lòng có mất mát, cũng có khổ sở, nhưng mà lại được phủ đầy sự an tâm.



Không phải bà ấy......



Trái tim ông vốn bị treo lơ lửng giữa không trung mới chậm rãi hạ xuống, nhìn một bên mặt nghiêng của bà hoàn hảo không tổn hao gì, thoáng hiện lên chút ý cười.



"Không sao là tốt rồi, tôi nhìn thấy trước cửa nhà trọ có một vũng máu......"



Cận Tử Kỳ nhìn mẹ mình được một người đàn ông khác quý trọng như vậy, vành mắt có chút chua xót, rúc vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, giúp Kiều Nam cỡi bỏ nghi ngờ: "Bị thương là Kiều Hân Hủy......"



Kiều Nam ngẩn người, ngay sau đó trên mặt lại khôi phục bình tĩnh, không có một chút quan tâm.



Tô Ngưng Tuyết cũng không dấu vết mà tránh được Kiều Nam, nhìn Tô Ngưng Thu ở bên cạnh: "Tôi đi về trước, các người ngồi xe của Kỳ Diễn về đi." Nói xong, lại rời đi trước.



Tầm mắt của Kiều Nam đi theo Tô Ngưng Tuyết, nhưng không có đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn ngơ ngẩn.



Nhưng mà lúc ông xoay người thì Cận Tử Kỳ nhìn thấy, sau gáy chỗ quấn khăn quàng cổ cũng bị mồ hôi thấm ướt rồi, ông hẳn đã từ sân bay ngồi xe đi đến hoa viên Nam Đô, nhưng mà sau khi nhìn thấy vũng máu và nghe những hộ gia đình chung quanh nói nên hiểu lầm rồi vội vàng chạy đến đây.



Tô Ngưng Thu cũng không nhìn nổi nữa, tiến lên vỗ vỗ vai Kiều Nam, thở dài: "Gần tối, bà lão nhà họ Cận kia đã tới cửa gây ồn ào, Kiều Hân Hủy sau đó tới khuyên bà lão trở về, vốn bà ta muốn đẩy chị của em, Kiều Hân Hủy ngăn cản ngược lại cô ấy bị bà ta đẩy ngã, không cẩn thận dập đầu bể trán, chảy không ít máu."




"Sinh nhật vui vẻ." Bà nhẹ nhàng mà nói thầm một câu, sau đó uống một hớp rượu đỏ.



Chát chát, rưới vào cổ họng, nóng hừng hực khó chịu, cho đến nóng bỏng cả bộ phận dạ dày.



Bà chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, quan sát cảnh đêm phồn hoa, không giống như bên trong nhà trọ trống rỗng lạnh lùng cô tịch, bà lại hớp một ngụm rượu đỏ, chính mình cứ phóng túng như vậy rồi say đi.



Cửachống trộm nhà trọ lại phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, ánh đèn trên hành lang chiếu vào trong khe cửa.



Tô Ngưng Tuyết phản ứng theo bản năng quay đầu lại nhìn, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa, dưới ánh sáng mờ tối hơi yếu, thân thể người đó nửa ẩn ở trong bóng tối, lại càng thêm có vẻ cao ngất anh tuấn.



Trái tim của bà bị một kích nặng nề, ngón tay siết chặt chân ly rượu.



Kiều Nam xuất hiện tại nơi này, bà đúng bất ngờ, ông ấy không thể nào đi vào, trừ phi......



Tô Ngưng Tuyết rất nhanh thì kịp phản ứng tại sao những người khác đột nhiên không tới, bà ngẩng đầu nhìn sang cửa, mặt mày Kiều Nam trở nên xa xa mơ hồ, bà nhìn không rõ lắm, nhưng biết dường như ông ấy cũng không vui vẻ.



Bà hoảng hốt mà nhìn bóng dáng của ông ấy, mà bóng dáng kia ở trong con ngươi bà càng lúc càng lớn.



Cho đến khi...... Ông ở cách chỗ bà một thước thì đứng lại.



Ánh mắt Tô Ngưng Tuyết nháy một cái, bà không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái với ông, xoay người đi tới bên bàn ăn, muốn thả ly rượu trong tay, lại bị một bàn tay chen ngang tới giữ lại cổ tay.



"Làm gì thế?" Bà không khỏi nhíu chân mày lên nhìn về phía ông.



Ông chưa từng đối với bà vô lễ như vậy!



Sức trên tay bấu chặt lấy bà khiến cho bà cảm nhận được sự đau đớn.



"Tại sao không cùng tôi ở chung một chỗ?" Trong ánh nến chập chờn, ánh mắt của ông sáng quắc, giọng nói đầy cố chấp.



Trong phút chốc máu ở toàn thân Tô Ngưng Tuyết cứng lại, tránh được ánh mắt của ông, nói: "Tôi đã không còn trẻ, cũng không chơi nổi loại trò chơi tình cảm này......"



"Vậy hai mươi tám năm trước thì sao? Tô Ngưng Tuyết, nếu như thời gian có thể quay lại, khi đó em cũng sẽ không tới tìm tôi nữa không?" Ánh mắt ông lạnh thấu như đêm tối, giọng nói lại trở nên vô cùng sắc bén.



Ngọn nến trên bàn ăn, một luồng gió lạnh thổi qua khe cửa, ánh nến lay động vùng vẫy giãy chết trong bóng tối một hồi, cuối cùng hóa thành một sợi khói đen, cả nhà trọ nhất thời lọt vào trong đêm tối tĩnh lặng.....