Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 168 : Ký ức bị thời gian chôn vùi (thượng) tô và kiều (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Ngọn nến trên bàn ăn, một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa, ánh nến lay động vùng vẫy giãy chết trong bóng tối một hồi, cuối cùng hóa thành một sợi khói đen, cả nhà trọ nhất thời lọt vào trong đêm tối tĩnh lặng.....
Tô Ngưng Tuyết ngẩn ngơ mà nhìn gương mặt tức giận trong bóng tối, nhưng trong lòng thì mơ hồ lướt qua đau đớn.
Bà ngẩng mặt, nhìn ánh đèn neon ở phía ngoài cửa sổ thỉnh thoảng bắn tới, ánh sáng đủ màu sắc mê hoặc huyền ảo quét qua khuôn mặt hơi có vẻ trắng bệch của bà, cũng đã phản chiếu lệ quang gợn nước trong đáy mắt khẽ di động như hòn ngọc xinh đẹp.
Vậy mà, Kiều Nam vẫn cố chấp mang theo một màu sắc riêng của Kiều Nam ——
Tĩnh lặng, trong suốt, không tiếng động.
Ông giống như một dòng suối trong xanh sạch sẽ sâu rộng nằm ở bên chân bà, thế nhưng bà không dám cúi đầu vốc nước suối đó lên.
Khi ông năm lần bảy lượt đứng ở trước mặt bà, bà tình nguyện hiểu đó là vì trùng hợp, cũng không nguyện ý tin rằng, mỗi một lần vô tình gặp ông ấy gần ở Cận thị là do ông ấy cố ý chờ đợi.
Dường như lần nào ông cũng xử lý rất khá, không tạo cho bà bất kỳ gánh nặng trong lòng, để cho hết thảy đều đã hợp lý hoá vô cùng trùng hợp, khiến cho bà có thể lừa mình dối người, hai mươi tám năm sau gặp nhau bất quá là do thành phố này quá nhỏ bé.
Nhưng mà bây giờ, một Kiều Nam dịu dàng trong trí nhớ đó lại trở nên cố chấp mạnh mẽ lên.
Ông không còn là chỉ biết đi theo phía sau bà, lúc bà vẽ tranh, khi bà vươn tay, ông sẽ đưa tới một hộp thuốc màu, giữa hai người ăn ý không cần nói cũng biết.
Vậy mà từ lần đầu tiên bà tiếp xúc Kiều Nam thì đã hiểu một chuyện: bọn họ không thể nào ở chung một chỗ.
Nhà họ Kiều xuống dốc, nên không thể là chàng rể trong phạm vi lựa chọn của cha bà.
Kiều Nam chỉ có thể là thư đồng của bà, là một thư đồng, là một học trò mà cha bà bồi dưỡng, nhưng sẽ không là chồng của bà.
Hơi thở của ông đột nhiên trở nên rối loạn, giọng nói khản đến không nói được, dường như một câu nói như vậy thì đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí của ông, lực đạo trong tay biến đổi, bà bất ngờ không kịp chuẩn bị mà ngã vào trong ngực của ông.
Đầu óc của Tô Ngưng Tuyết chợt nổ tung, bà kinh ngạc mà muốn tránh khỏi cái ôm này, ông lại đi lên phía trước một bước, ôm bà thật chặt, để cho bà không thể lui được nữa, muốn tránh cũng không được.
Khi bà giằng co, ông chỉ biết buộc chặt không cho đứt đoạn, khoá bà lại ở giữa lồng ngực và hai cánh tay của mình.
Cái ôm đã đợi suốt hai mươi tám năm, làm sao ông có thể lại một lần nữa dễ dàng buông tay như vậy?
Mặt của Tô Ngưng Tuyết bị buộc dán vào ngực của ông, khắp lỗ tai, đều là nhịp tim của ông phập phồng như cuồng loạn.
Bà theo phản xạ níu chặt lấy áo ở trước ngực ông, lòng ngón tay chạm đến nhiệt độ nóng rực của ông, một tiếng than nhẹ truyền đến bên tai, bà chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề phản kháng nữa.
Cái ôm ấp này, những năm này bao nhiêu lần bà đã từng mơ thấy?
Vào lúc bà sốt cao không giảm, trong ý thức lúc ngất xỉu, chính là lúc nhớ đến đôi bàn tay đẹp như nhà nghệ thuật phủ lên trán của mình, xem mình như báu vật mà ôm bà vào lòng che chở, cho bà uống thuốc nước thật đắng.
Vậy mà, lúc tỉnh táo cũng không dám suy nghĩ nhiều, mỗi lần nhớ lại, có chăng chỉ có đau đớn như ở vực sâu không thấy đáy.
Sợ hối hận, sợ bị đau lòng bức bách đến lằn ranh lý trí, sợ điên mất, cho nên chỉ có phủ đầy bụi đoạn ký ức kia.
Tô Ngưng Tuyết tựa vào trong ngực Kiều Nam, trong bóng tối, lại tựa như có một đôi bàn tay mở rộng ra, bao phủ lấy cả người bà, sau đó đẩy bà vào trong dòng xoáy thời gian.
Những ký ức kia bị bà cố ý quên lãng, giống như cưỡi ngựa xem hoa, ở trong đầu bà càng ngày càng hiện rõ ra.