Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 169 : Ký ức bị thời gian chôn vùi (thượng) tô và kiều (2)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Nắng chiều khắp trời, ánh đỏ hơn phân nửa góc trời, chợt một tiếng sấm rền từ phía chân trời cuộn cuộn kéo đến.
Thật sự thì lá gan của cô cũng không lớn, chỉ cần vừa gặp sét thì hận không được trốn vào trong chăn co rúc lại, cuộn mình thật chặt, cho dù là cuộn đến xuất ra cả người mồ hôi nóng, cũng không chịu chui ra khỏi chăn mà đối mặt với tiếng sấm đinh tai.
Mặc dù...... Lúc này cô đã là mẹ của một đứa bé.
Tô Ngưng Tuyết cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong khuỷu tay mình ——
Dáng vẻ chỉ khoảng chừng một tuổi, giờ phút này đang ngủ rất bình thản, nhắm mắt, chẳng qua là một lát sau, thân thể nho nhỏ đột nhiên run lên một cái, tiếp theo ưm hừ hai tiếng, mang theo chút nức nở.
Trên khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn cũng không bóng loáng giống như thường ngày mà đã nổi lên vài chấm đỏ lấm tấm.
Mẹ con họ mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ nói có thể đứa bé mấy buổi tối trước ban đêm bị nhiễm lạnh, có chút sốt nhẹ, phát hiện bị trễ, sau đó mới có thể phát bệnh thuỷ đậu, cô sau khi nghe xong không nhịn được đỏ mắt lên.
Trên bầu trời có tia chớp, giống như một con rắn lửa, sau mỗi một lần nhấp nháy nhoáng qua, đều có một tiếng sấm vang thật to.
Bả vai của cô run lên một cái, ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, nhưng chỉ có thể thẳng lưng, cố làm bình tĩnh thong dong mà đi về phía trước, đi tới đại trạch nhà họ Cận, cô chỉ có dựa vào chính mình mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ đứa nhỏ.
Cô có chồng, tuy nhiên chồng của cô có tình nhân. Vì vậy, cô cùng goá phụ đã chết chồng không khác mấy.
Tính ra, chồng của cô đã hai năm không có về nhà.
Cô đi trong tiếng sấm tia chớp, sự đau lòng vượt qua sự sợ hãi trong lòng.
Thật sự thì trong nháy mắt như thế, cô hận không thể chạy đến đứng dưới cây đại thụ che trời, có lẽ một đường sấm đánh xuống, lập tức đánh chết cô và đứa nhỏ đi, như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cần nhớ.
Khỏi phải nhìn thấy chồng của cô và một người phụ nữ khác cùng phổ khúc nhạc tình yêu.
Không cần suy nghĩ đến lời dạy mẫn cán tận tụy của cha......
Cha cô dạy cô nhẫn nại, chỉ cần gia trưởng nhà họ Cận đứng ở phía bên cô, Cận Chiêu Đông cuối cùng có một ngày sẽ quay về, cho nên cuối cùng chiến thắng vẫn là Tô Ngưng Tuyết cô.
Chẳng qua là cô thật sự thắng sao?
Cô khổ sở mà cười, cô mặc dù lấy được Cận Chiêu Đông lại được cái gì, bất quá là một cái thể xác không có linh hồn, cao ngạo như cô, thật sự muốn chỉ là một người đàn ông có xác không hồn sao?
Đi tới cửa nhà họ Cận, nhưng mà trước khi bước vào một bước, lại nghe được giọng nói của ông Cận từ bên trong truyền đến——
"Ngưng Tuyết đâu? Mang theo Kỳ Kỳ đi bệnh viện vẫn chưa về sao?"
"Ai biết được? Cả ngày bày ra cái mặt người chết, đứa bé kia không bệnh chết cũng bị cô ta khắc chết!"
Tiếng Tôn Lan Phương xem thường oán trách, khiến cho Tô Ngưng Tuyết dừng chân, nghe vào tai trong là một loại chua xót.
"Làm sao nói chuyện như vậy? Ngưng Tuyết dầu gì cũng là con dâu của nhà họ Cận chúng ta, bà nói như vậy, nếu như bị người ngoài nghe được, truyền tới tai nó thì làm sao? Nếu như bị thông gia hay được, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lời của ông Cận lại đổi lấy Tôn Lan Phương khinh thường cười một tiếng: "Biết rồi biết rồi, ông gần đây không phải là muốn lấy được ở bên kia nhà họ Tô một khoản đầu tư sao? Tôi cho dù không thích người con dâu này, cũng sẽ nhường nhịn cô ta!"
"Bà biết là tốt rồi! Đợi lát nữa nó trở về, đừng nói nhiều quá được không, bảo nhà bếp đi hầm chút canh xương thôi, tôi nhớ Ngưng Tuyết rất thích uống......"
Có lẽ anh phát hoảng, lại chạy về, nắm vai của cô hỏi thế nào, cô chẳng qua là khóc, lắc đầu, những giọt nước trên sợi tóc vẩy ra văng lên trên mặt của anh, anh đau lòng vô cùng, thấp thỏm mà ôm lấy lưng của cô.
Tài xế xe tải lúc này thấy cô khóc nên lòng cũng mềm xuống, sau khi biết được là đứa nhỏ bị bệnh, cố mà đưa họ đi đến bệnh viện, vội vội vàng vàng đi điều trị gấp, đứa nhỏ sau khi trải qua cấp cứu thì được đưa vào phòng bệnh.
Nhìn đứa nhỏ bé bỏng ở trong phòng bệnh chụp dưỡng khí, nằm ở trên giường bệnh, nước mắt của cô không cách nào dừng lại, anh đứng ở bên cạnh cô, nhưng không biết nên dùng lời gì để an ủi cô.
Anh đã biết, là em gái của anh, khiến cho cô gặp phải tình cảnh cô độc bất lực như vậy.
Cô rất ít khóc, đây là lần thứ hai anh gặp, lần đầu tiên, là ngày cô kết hôn.
Chỉ bất quá không giống nhau là lần thì vui mừng thấp thỏm, lần này, ở trong mắt của cô anh chỉ có thấy được tràn đầy tuyệt vọng và bi ai, thậm chí, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nói muốn gọi điện thoại về nhà.
Đứa nhỏ phải ở bệnh viện theo dõi một đêm, cô an vị ở bên giường giữ một đêm, mà anh cũng theo đó ở ngoài phòng bệnh nằm trên băng ghế một đêm, cô nói anh trở về, anh gật đầu đi ra ngoài, nhưng cũng chưa đi.
Không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng đả kích như vậy, anh muốn canh chừng ở bên cạnh cô, cho dù không phải lấy thân phận chồng cô, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, là nhà họ Kiều bọn họ mắc nợ cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, họ liền mang đứa nhỏ ra khỏi viện, tiền thuốc thang không phải số nhỏ, ngay lúc đó cuộc sống của anh không được tốt, thậm chí có phần giật gấu vá vai, trước lúc cha tự sát trong nhà đã bị niêm phong rồi, cái gì cũng không có để lại cho anh.
Tuy nhiên, cô lại cầm một xấp tiền đến cửa sổ thanh toán tiền thuốc thang, anh không biết cô ở đâu mà có nhiều tiền như thế, anh muốn hỏi, nhưng mà khi thấy trên ngón áp út của cô có hằn lên một vòng trắng, tối hôm qua anh cũng không biết cô nói cái gì đi ra ngoài tìm hiệu cầm đồ lấy nhẫn cưới của cô đổi tiền, rốt cuộc là anh ngủ quá tự nhiên hay là...... Cô căn bản không muốn cho anh phát hiện?
Trong nháy mắt đó, anh mắt thấy cô đâu vào đấy mà làm xong thủ tục xuất viện, nhưng lòng lại sinh cảm giác "Cô thật sự tuyệt không cần anh trợ giúp", không có anh, cô cũng có thể xử lý sự tình thật tốt.
Có chút không yên lòng mà đi ra cửa lớn bệnh viện, cô ôm đứa nhỏ, đi ở bên cạnh anh, nói câu đầu tiên của hôm nay: "Đường đi có chút xa, chúng ta cùng ngồi một chiếc xe đạp lôi trở về đi thôi."
Ánh mắt của Kiều Nam phút chốc phát sáng kinh người, khi anh trông thấy ở đáy mắt cô thoáng có ý cười, ý của cô, là muốn theo anh trở về cái nhà ngang cũ rách không ra hình dáng đó sao?
Cô thật giống như không thấy anh thoáng kinh ngạc, xoay người hỏi giá xe đạp lôi ở ngoài cửa lớn của bệnh viện, đã chọn một chiếc mới ngoắc ngoắc tay với anh, anh chạy tới đón, sau đó nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay cô.
"Đứa nhỏ nặng, để tôi tới bế cho!" Bộ dạng anh cười lên rất đẹp mắt, ôn hòa giống như là một cơn gió xuân.
Đứa trẻ nhỏ không có giả bệnh, nhiệt độ vừa hạ như vậy, tinh thần đầu lĩnh lập tức chuyển sang chân, xoay tròn con ngươi màu nâu nhạt, ở trong lòng bàn tay của Kiều Nam, cặp chân vừa đá vừa giẫm, còn lấy lòng mà phun bong bóng cười xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến, Tử Kỳ đối với người xa lạ nhiệt tình như vậy, ngày trước, ngoại trừ cô, mà ngay cả ông nội con bé ôm nó cũng là một bộ dạng tâm bất cam tình bất nguyện, nhất là Tôn Lan Phương, chỉ cần nhìn lên mà thấy sẽ khóc không ngừng, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân Tôn Lan Phương không thích Tử Kỳ?
Bé Tử Kỳ nhìn Kiều Nam, trong miệng ô a ô a mà không biết đang nói cái gì, Kiều Nam mặt mày hớn hở, đưa ngón tay ra điểm một cái lên trán cô, "Bé cưng thật đáng yêu, dáng vẻ khi cười lên, giống với mẹ của con y như đúc."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ấy lại sáng ngời khiến cho cô không dám nhìn thẳng.
------ lời ngoài mặt ------
Khi viết chương này tôi cực kỳ bi thương, nước mắt ào ào di chuyển không ngừng, nguyên nhân - -
1, Kiều Nam vì tình yêu chân thành mà trả giá nên cảm động, cũng vì cảm thấy anh ta đáng thương mà đồng tình.
2, Mẹ nó! Cái đồ hỗn trướng nào thừa dịp tôi đi học, xông vào ký túc xá của tôi, lục tung ổ chó của tôi, đơn giản chỉ cần rút đi trong bóp của tôi tám trăm đồng, có cần thất đức như vậy hay không hả!
Vì vậy... Trong tin tức bi thống đầy cảm xúc, tôi lau nước mũi gõ xong tám ngàn chữ, rốt cuộc chống đỡ không được nữa, phun một búng máu ra lật giường không dậy nổi.