Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 170 : Ký ức bị thời gian chôn vùi (trung) tô và kiều (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Ngay lúc đó thành phố S khắp nơi đều đang dỡ bỏ và xây dựng lại, giống như trên bức tường bên ngoài nhà ngang này, một chữ "Hủy", màu đỏ như máu, bên cạnh là đường mòn cỏ dại um tùm.
Tô Ngưng Tuyết vừa đi vừa nhìn, tối hôm qua tới quá vội, không có chú ý tình hình chung quanh đây.
Cô chẳng qua là từ chỗ cha chồng cô loáng thoáng nghe qua mảnh đất ở khu vực này, rất nhiều phía nhà đầu tư đã nhìn trúng nơi này để mà xây dựng, muốn mua lại nơi này xây dựng thành một cái tiểu khu.
Cách đó không xa đã có mấy tòa lầu lớn mới xây, công trình bởi vì phải đẩy nhanh tiến độ dẫn đến tiếng máy móc ầm ỹ ngày đêm không ngừng, trên cần trục hình tháp cũng bắn đèn chiếu lên bốn phía hai mươi bốn giờ giống như ban ngày.
Kiều Nam ôm Tử Kỳ đi ở bên cạnh, dường như vì phối hợp bước chân của cô, anh cố ý đi rất chậm.
Bé Tử Kỳ biết điều mà nằm ở đầu vai Kiều Nam, chớp mắt, thỉnh thoảng tò mò nhìn quanh một cái.
Trên bãi đất trống phía trước nhà ngang, mười mấy bà lão tay thuận cầm cây quạt đỏ thẫm múa tập thể, trong máy ghi âm đặt ở trên đất phát ra: "Cửu Cửu, hôm nay cảnh sắc tươi đẹp.......Đến đây đi!"
Một bác gái ở dưới tàng cây cắn hạt dưa nói chuyện phiếm bỗng nhiên mắt sắc mà nhìn sang, "Tiểu Kiều à, vợ và con cậu từ quê lên đây thăm cậu sao? Sao không nói sớm một tiếng, bà chị đây sáng sẽ mua giúp cậu ít thức ăn mang về!"
Ở nơi này hàng xóm đều rất chất phác nhiệt tình, nhìn thấy Kiều Nam đột nhiên mang theo phụ nữ và đứa nhỏ trở về, dĩ nhiên nghĩ đến là vợ con của anh, làm sao sẽ nghĩ đến điều khác chứ?
Tô Ngưng Tuyết lại nghe được mà đỏ mặt, cô muốn giải thích, Kiều Nam so với cô nhanh hơn một bước.
"Cám ơn bà chị, trong ngày thường chị đối với tôi chiếu cố rất nhiều, làm thế nào phiền đến chị nữa?"
Cô quay đầu nhìn anh, tư thế anh ôm bé Tử Kỳ có phần gượng gạo, hiển nhiên chưa từng bế em bé, lời anh nói với bà chị kia xem như là cảm ơn, nhưng cũng không có phủ nhận quan hệ giữa anh và cô, mặc cho mọi người hiểu lầm.
Cô há miệng, vậy mà một bà thím mập mạp đã ôm một bó rau cần tới đây, nhét vào trong tay trống của cô, giọng có chút lớn: "Vợ Tiểu Kiều, buổi trưa xào cái món này ăn đi, mặc dù là thứ không đáng tiền."
Phía trước nhà ngang có một miệng giếng cổ, bốn phía hiện đầy rêu xanh.
Giờ phút này có không ít cư dân đứng ở nơi đó vừa rửa rau vừa lảm nhảm việc nhà, nhận ra được động tĩnh bên này, rối rít quay đầu, nhìn thấy Kiều Nam và Tô Ngưng Tuyết còn có đứa nhỏ bên cạnh, lập tức giống như là hiểu cái gì.
Các bà các cô lau lau bàn tay lên trên tạp dề, đều ăn ý mà phân chia một ít thức ăn tự mình rửa sạch sẽ đưa cho Tô Ngưng Tuyết, trên mặt cũng là nụ cười chân chất: "Vẫn có thể đủ ăn một bữa!"
"Đúng nha, Tiểu Kiều đàn ông con trai ở một mình, đoán chừng trong nhà cũng không có bếp, nếu muốn nấu ăn thì tới nhà chúng tôi, củi gạo dầu muối tương dấm trà đều đã đủ, chỉ cần tự cậu mang thức ăn của mình tới là được!"
Giống như là bị một luồng sấm sét đánh trúng, cô cuống quít mà đứng dậy, vẫn chưa xuống giường, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, két một tiếng, Kiều Nam ôm bé Tử Kỳ xuất hiện ở trước mắt của cô.
Bé Tử Kỳ thấy mẹ thức dậy rồi, kích động ưỡn thẳng cái bụng nhỏ, dang rộng cánh tay ngắn nhỏ muốn mẹ ôm.
Tô Ngưng Tuyết lại nhìn về phía Kiều Nam, anh cười cười dịu dàng với cô, ôm Tử Kỳ đi tới.
"Mấy giờ rồi?" Lúc mở miệng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn, cổ họng cũng có chút đau.
Kiều Nam nhíu chân mày lên, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng: "Cô bị cảm?"
Cô sờ sờ nơi cổ họng của mình, nuốt nước miếng một cái thì trận trận căng lên mà đau đớn, khi bé Tử Kỳ muốn nhào tới, cô vội vã né tránh, bé Tử Kỳ chụp hụt, tủi thân mà quay sang Kiều Nam cong cái miệng nhỏ nhắn lên.
Vẻ mặt đáng thương kia giống như đang nói: mẹ xấu, mẹ không cần Tử Kỳ rồi!
Tô Ngưng Tuyết giương mắt nhìn Kiều Nam: "Phiền anh trông nom nó một chút, thân thể con bé vốn là không tốt, tôi không muốn lây cảm cho nó......" Cô nói ra có chút ngập ngừng, dường như đang sợ anh từ chối.
Kiều Nam không nói hai lời, lại ôm Tử Kỳ đi đến một góc khác của phòng, bé Tử Kỳ đâu nào chịu theo, vội vàng quay đầu đi, một tiếng tiếp một tiếng gào lên, giống như cầu cứu Tô Ngưng Tuyết đang ở trên giường.
Âm thanh kêu lên thật đúng là vô cùng thảm thiết, Tô Ngưng Tuyết nghe cũng đã thiếu chút nữa nộp khí giới đầu hàng, không nhịn được muốn đưa tay ôm lấy.
Kiều Nam cũng không gấp không nóng nảy, dịu dàng mà vỗ vỗ đầu của bé Tử Kỳ, "Mẹ ngã bệnh, cần nghỉ ngơi, Tử Kỳ cùng chú đi xuống dưới làm tô mì cho mẹ có được không?" Giọng nói của anh nghe cực kỳ có kiên nhẫn.
Bé Tử Kỳ lại rống lên mấy tiếng, rốt cục yên tĩnh lại, nằm ở trong ngực Kiều Nam, bi thương mà nhìn sang Tô Ngưng Tuyết, rũ cụp lỗ tai cùng Kiều Nam đi nấu mì, bộ dạng vậy quả thực tức cười.
Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trên giường nhìn không nhịn được bật cười, ý cười bên khoé môi cô vẫn chưa thu hồi, Kiều Nam đột nhiên quay người lại, trong lúc nhất thời, nét mặt của cô trở nên có chút vặn vẹo.
"Quần áo trên người cô tối hôm qua mắc mưa, vẫn nên đổi một bộ khác thôi."
Anh nói xong, giống như là muốn tránh hiềm nghi, trước tiên tự mình ra khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa.
Cô cúi đầu lập tức nhìn thấy đầu giường có một bộ quần áo kiểu nam không mới lắm nhưng được giặt rất sạch sẽ, mang theo mùi xà bông nhàn nhạt, tựa như mùi trên người của anh, quanh quẩn ở trong mũi cô từng hồi.