Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 176 : Người đàn ông bất mãn vì chưa thỏa mãn dục vọng
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Một tràng âm thanh ong ong phát ra kéo cô từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Cận Tử Kỳ xoa xoa hai mắt nhập nhèm, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông bên người còn đang ngủ.
Dường như mỗi một lần ở khoảng cách gần mà nhìn hắn, cô đều có thể phát hiện chút ngạc nhiên đầy vui thích, thí dụ như, dưới mái tóc đen rối bù của hắn, có một đôi mi dày rậm, khung dáng lông mày rất đẹp, hợp với đôi mắt thâm thuý trong hốc mắt hơi lõm sâu, càng có sức quyến rũ.
Cận Tử Kỳ dùng ngón tay nhẹ nhàng mà sờ sờ dưới cằm của hắn, râu đã dài ra một ít màu xanh, bất quá điều này không tổn hại chút nào sự dung hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt mang vẻ tôn quý và trầm liễm của hắn.
Di động bàn trang điểm lần nữa rung lên, xoay tròn một vòng, có tin ngắn đến.
Kể từ sau khi cô mang thai, lúc đi ngủ, các vật dụng có phóng xạ như điện thoại di động đều đã bị đặt rất xa, cho đến khi sẽ không tạo ảnh hưởng đối với đứa nhỏ trong bụng cô, hắn mới có thể yên lòng.
Điện thoại di động giống như là bởi vì bị chủ nhân cố ý không chú ý nên cảm thấy không cam lòng, lại rung lên một cái lần nữa.
Nhấn xuống một cái phát ra tiếng bíp, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng khẽ động một cái, nhẹ nhàng lấy bàn tay hắn khoác lên ngang hông mình ra, rời đi ổ chăn ấm áp.
Trong điện thoại di động có năm tin nhắn, hai cái là di động Trung Quốc, một cái là quảng cáo, còn có hai cái ——
Cận Tử Kỳ nhìn sang cái số xa lạ trên màn hình, nhịp tim hơi chậm lại, bàn tay cầm điện thoại di động nắm thật chặt.
Cô do dự một chút, vẫn là mở tin nhắn ra.
Ánh mặt trời sáng rỡ vào sáng sớm vẩy lên trên điện thoại di động, cô ở nghịch sáng, hí mắt nhìn đến nội dung tin nhắn.
Điều thứ nhất: để thuận tiện nói chuyện, chúng ta gặp mặt một lần đi.
Ký tên: Tần Viễn.
Anh vẫn cẩn thận chu đáo như mười năm trước, tất cả những gì có thể đều muốn làm luôn một lần, bao gồm......
Anh đoán được cô sẽ không lưu lại số của anh, mặc dù đã từng gọi một lần.
Cận Tử Kỳ nhìn sang mấy chữ ngắn ngủi, đầu lông mày nhếch một cái, lật tới một tin khác ở phía dưới.
Vẫn rất ngắn, chỉ có hai câu: Có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn cùng em nói chuyện một chút.
Ra ngoài...... Giữa hai đầu lông mày của Cận Tử Kỳ thoáng nhíu lại, cô phản ứng theo bản năng đi tới phía trước cửa sổ sát sàn, quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn trên giường, giống như sợ đánh thức hắn, cẩn thận từng li từng tí kéo khe hở của màn vải ra.
Từ nơi này nhìn sang, thật sự thì không trông thấy tình hình ngoài cửa sắt lớnc
Cô nhấp khóe môi xuống, điện thoại di động lại rung một cái, một tin nhắn mới đi vào.
Vẫn xuất hiện một dãy số cũ ở phía dưới.
Đôi mắt hắn lóe lóe, lẩm bẩm ở cổ họng một trận, cô không nghe rõ ràng, cố ý gần sát một chút.
"Anh nói cái gì?" Cô tò mò nhìn chằm chằm hắn đang đưa mắt nhìn tứ phía tránh né mập mờ.
Vậy mà, trả lời lại cho cô là hai tiếng "Xoạch, xoạch", Tống Kỳ Diễn bởi vì động tác cúi đầu này, hai giọt máu mũi nhỏ xuống ở trên thảm trải sàn, nhiễm đỏ tấm lông dê màu trắng gạo.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía tấm thảm, sau đó lại ăn ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bốn mắt giao nhau trong phút chốc, đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng qua một tia chật vật, bên tai lập tức đỏ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định mà ho khan một tiếng, máu mũi đã nhiễm đỏ khăn giấy trắng tinh.
"Anh đi rửa mặt trước một cái." Nói xong, như một làn khói mà trốn vào trong phòng tắm.
Cận Tử Kỳ còn đứng ở tại chỗ, mấy giây sau, giống như là hiểu cái gì, trong đầu hiện ra dáng vẻ hắn mím khóe môi nhếch mày, tiểu nhân đắc ý lại chảy hai hàng máu mũi, cũng không nhịn được nữa......
Cô cười lúm đồng tiền như hoa mà nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, chẳng lẻ đây chính là chưa thỏa mãn dục vọng trong truyền thuyết sao?
--- ------ --------
Khi Cận Tử Kỳ thay quần áo rồi sang phòng bên cạnh xem Cận Mỗ Mỗ, ngẫu nhiên gặp phải Thanh Kiều mới vừa chạy bộ sáng sớm trở về.
Trên chóp mũi Thanh Kiều là một lớp mồ hôi mỏng, hai con mắt lại phát sáng, nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ thì lôi kéo cô hưng phấn nói: "Chị họ, em nói chị nghe nha, mới vừa rồi em chạy bộ gặp phải tên biến thái!"
Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn cô, Thanh Kiều càng nói càng kích động: "Lúc sáu giờ em chạy bộ, hắn đang dựa ở trên cửa xe một chiếc Lexus, đến lúc em chạy xong cả vườn Kỳ Lân trở lại, hắn còn đứng ở đó, cũng đã bảy giờ nha, hắn còn duy trì tư thế lúc em đi, bất quá hình như tâm tình có chút phiền não rồi, hút nhiều thuốc."
Trái tim Cận Tử Kỳ hơi dừng lại, lập tức sẽ hiểu Thanh Kiều nói tới ai.
"Đáng tiếc em và hắn ta cách nhau hơi xa, trời lại làm thế nào không đủ sáng nữa, không thấy rõ diện mạo hắn, bất quá thật cao, vóc người không tệ, đi xe nổi tiếng, hẳn là một anh chàng giàu có đẹp trai chứ?"
Cận Tử Kỳ bật cười vỗ vỗ đầu của cô: "Mới vừa rồi không phải em nói là biến thái sao?"
"Biến thái là chỉ trong lòng vặn vẹo, chứ không chỉ diện mạo xấu xí, được rồi, không thèm nghe chị nói nữa, em phải đi vào tắm thay quần áo, đúng rồi, chị họ, mẹ đã đặt xong vé máy bay quay về Pháp."
"Nhanh như vậy sao?" Cận Tử Kỳ đến lúc nhận được tin tức này có chút giật mình.
Thanh Kiều có chút chán nản chép miệng: "Chuyến bay tối mai, mẹ đã nói một lát phải đến chỗ dì cả thu dọn hành lý, tránh cho đến lúc đó quên trước quên sau, bất quá mẹ đồng ý với em, năm sau sẽ để cho em trở lại."
Nói đến sau cô lại rất tốc hành âm chuyển trời nắng, gương mặt mơ hồ nhiễm lên hai đóa ửng đỏ nhàn nhạt.
Nghiễm nhiên là dáng dấp trìu mến trong cô gái nhỏ.
Cận Tử Kỳ nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh với dáng vẻ băng sơn lù lù bất động, nhìn lại một chút Thanh Kiều trước mặt này nhiệt tình giống như lửa, không khỏi than thở: thật may là dì nhỏ không phải loại người giữ cửa, nếu không trên đời lại thêm một đôi vợ chồng bất hoà.