Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 202 : Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển nhiên! (1)
Ngày đăng: 19:12 19/04/20
Tôn Hạo sẽ đến chặn cô ở bên ngoài nhà vệ sinh, Cận Tử Kỳ từng có suy đoán này, không nghĩ tới anh ta thật làm như vậy!
Anh ta tựa vào bên cạnh trên tường, cúi đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ, nghe được tiếng bước chân, có chút vội vàng mà ngẩng đầu, lúc tầm mắt cùng Cận Tử Kỳ chạm nhau, anh ta lại phản ứng theo bản năng mà đứng thẳng người lên.
Dường như mỗi lần thấy cô, anh ta đều đã biểu hiện mất tự nhiên, cho cô một loại cảm giác anh ta có tật giật mình.
Cận Tử Kỳ nhìn sang đáy mắt Tôn Hạo thoáng qua tâm tình phức tạp, có lo lắng, cũng có một chút hoảng hốt, cô chỉ cảm thấy buồn cười, thì ra là chuyện anh ta làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn biết sợ hãi bất an.
Chẳng lẽ là sợ cô đem chuyện anh ta một cước đạp hai thuyền tuyên cáo ra ngoài, cho nên mới ở nơi này cầu xin cô giữ bí mật sao?
"Thiếu phu nhân." Bên ngoài phòng vệ sinh thỉnh thoảng có người đi qua, anh ta cố ý giảm thấp giọng mà gọi cô.
Cận Tử Kỳ ngay cả khóe mắt cũng không phân cho anh ta một chút, tiếp tục lướt qua anh ta muốn đi trở về.
Anh ta không nổi giận, theo sát ở phía sau cô, sau khi đi vài bước thấy Cận Tử Kỳ vẫn chưa phản ứng, thì đi vòng qua trước mặt cô, chặn lại đường đi, "Sau này kính xin thiếu phu nhân chiếu cố Tiêu Tiêu nhiều hơn."
Cận Tử Kỳ nhíu lại chân mày, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Lời này của anh có ý gì?"
Tôn Hạo tránh ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, "Cô ấy ở trên thế giới này đã không có thân nhân, tôi biết nói như vậy rất mạo muội, nhưng vẫn hi vọng thiếu phu nhân có thể nhìn trên phương diện cô ấy đi theo cô nhiều năm mà chiếu cố cô ấy một chút."
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, nếu như Cận Tử Kỳ vẫn không rõ thì thật sự thành kẻ ngu rồi.
Cô cười lạnh: "Xem ra bây giờ rốt cục anh đã đưa ra lựa chọn."
Cuối cùng người kia bị vứt bỏ, không chút nào chừng trừ, là Tiêu Tiêu, mà không phải là Kiều Niệm Chiêu.
Tôn Hạo không nói tiếp, nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi, anh ta cúi mắt rũ mi đứng ở nơi đó, Cận Tử Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, lướt qua anh ta muốn cất bước rời đi.
Tôn Danh Dương cười tủm tỉm chen vào nói: "Tôi đã nói Tử Kỳ cháu là được may mắn, người đàn ông giống như Kỳ Diễn vậy bây giờ cũng đều tuyệt chủng rồi, Tử Kỳ, cháu nên quý trọng thật tốt!"
Tống Kỳ Diễn tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến không lộ sơn lộ thủy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, dán bên tai Cận Tử Kỳ, lời nói nhẹ nhàng: "Có nghe hay không, sau này đối với anh tốt hơn một chút, hửm?"
Cận Tử Kỳ nhếch mày lườm hắn, lấy một ly trà ngăn chận cái miệng của hắn, trên bàn những người khác đều cười lên, không biết cảnh tượng vui vẻ hòa thuận lúc này xen lẫn mấy phần thật mấy phần giả.
Tôn Hạo đã trở lại ngồi xuống, thần không biết quỷ không hay, không có đưa tới bao nhiêu chú ý.
Lâm Ngọc Chi phát hiện con trai nửa đường đi ra ngoài, nhưng ngại vì có mặt vợ chồng Tống Kỳ Diễn, chẳng qua là âm thầm nói Tôn Hạo mấy câu, sau đó lại quay đầu cùng Cận Tử Kỳ đưa chuyện.
"Tử Kỳ, nói ra, chúng ta sau này thế nhưng thân càng thêm thân rồi."
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng Lâm Ngọc Chi hớn hở nhướng mày vui vẻ, thì tiếp lời của bà ta: "Ah?"
Tôn Danh Dương cũng không đồng ý mà liếc mắt Lâm Ngọc Chi: "Chuyện vẫn chưa xác định, đừng nói ra ngoài mất thể diện!"
Lâm Ngọc Chi cáu mà liếc chồng, lại cười nhẹ nhàng mà mở miệng: "Làm thế nào mà chưa xác định chứ? Mới vừa rồi Cận đổng gọi điện thoại với anh, nói muốn cùng anh thương lượng hôn sự hai đứa nhỏ, huống chi, Tử Kỳ và Kỳ Diễn cũng không phải là người ngoài, giữa người trong nhà nói một chút chuyện riêng tư, có cái gì mất thể diện?"
Lần này lúc lời nói hơi có vẻ đắc ý thốt ra ngay lúc đó, trước hết biến sắc mặt vẫn là Tôn Hạo đang ngồi ở một bên.
Tôn Lan Phương vẫn ngồi ở ngay phía trên, vào lúc này cũng lấy ra một phong thái uy nghiêm giá thế, cầm lấy khăn ướt nhân viên phục vụ đưa tới lau lau bàn tay, mà Tôn Danh Dương đúng lúc đưa lên một ly trà, cung kính mà khiêm tốn.
Tôn Lan Phương uống một hớp trà súc miệng, mới giống như bố thí mà đưa mắt sang Tống Kỳ Diễn bên kia, quay qua nhìn Cận Tử Kỳ, chậm rãi mà nói: "Niệm Chiêu muốn kết hôn, cô đây làm chị gái dù sao vẫn nên bày tỏ một chút."
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chỗ ngồi Tôn Lan Phương, khóe mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn, vừa vặn, Tống Kỳ Diễn cũng nhìn sang, hai người không biến sắc mà cùng trao đổi ánh mắt: bà lão này thật sự đem mình làm chuyện như vậy!