Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 203 : Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển nhiên! (2)

Ngày đăng: 19:12 19/04/20


"Làm thế nào không biết thẹn mà để cho Tử Kỳ tốn kém, đều là người trong nhà mà." Lâm Ngọc Chi vội vàng khách sáo, lời tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt lại không lừa được người, ánh sáng bén nhọn tham lam lấp lánh lóe lên.



Tôn Lan Phương mặc dù nói là để cho Cận Tử Kỳ tặng đại lễ cho Kiều Niệm Chiêu ở trong hôn lễ, nhưng cũng không chỉ nhà họ Cận sau lưng Cận Tử Kỳ, tất cả mọi người đều rõ, chồng của cô là Tống Kỳ Diễn, họ Tống, dựa vào là chỗ ngồi núi vàng Tống thị này.



Cận Tử Kỳ không nói tiếp để biểu đạt ý kiến của mình, Tống Kỳ Diễn cũng chỉ là cười, ngón tay thon dài như có như không gõ xuống cạnh bàn, trong lúc nhất thời, không khí cả bàn trở nên quỷ dị lúng túng.



"Khụ, cô à, xem cô nói kìa, cũng đã hù dọa con cháu thành cái dạng gì rồi!"



Cuối cùng vẫn là Tôn Danh Dương đánh vỡ cục diện bế tắc, ông ta cẩn thận từng li từng tí quan sát thần sắc của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, mặc dù ông ta là trưởng bối, nhưng tuyệt đối trước mặt tiền tài quyền thế, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu làm thiếp.



Tôn Lan Phương mất hứng trợn mắt nhìn Tôn Danh Dương liếc mắt một cái, hơi ngẩng cao quai hàm, khóe mắt nhìn Cận Tử Kỳ, dùng giọng nói mang theo dạy bảo nói: "Tử Kỳ, cô nói xem, yêu cầu của ta đây có quá phận không?"



Nếu như Tôn Lan Phương là từ nhỏ ở cùng cô đến lớn, có lẽ Cận Tử Kỳ còn có thể kính bà mấy phần, nhưng trên thực tế, Tôn Lan Phương không chỉ là sau khi tái giá lại ưỡn nghiêm mặt vào ở nhà họ Cận, khi còn bé cũng không thấy đối xử với mình thật tốt.



Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng đổi lại vẻ mặt vui vẻ, gật gật đầu: "Niệm Chiêu nói thế nào cũng là con gái cha tôi nhận nuôi, bây giờ từ nhà họ Cận gả đi ra ngoài, phần lễ này, vẫn không thể tiết kiệm."



Nụ cười của Lâm Ngọc Chi lập tức cứng ngắc, khóe miệng giật giật, quay qua nhìn về phía Tôn Danh Dương, hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng có chút sợ hãi, làm thế nào thành con gái nuôi rồi, không phải nói là con gái ruột sao?



Con gái ruột thịt còn có thể phân chia gia sản, về phần con gái nuôi...... Thì khác xa!



Nhà họ Tôn bọn họ cưới vợ cũng không phải là vì để cho trong nhà có thêm miệng cơm......



Tôn Danh Dương lại xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tôn Lan Phương, ánh mắt rất trách móc, không phải cô nói Kiều Niệm Chiêu là con gái Cận Chiêu Đông sao, làm thế nào đến trong miệng Cận Tử Kỳ là con gái nuôi không được bao nhiêu tiền rồi?



Tôn Lan Phương hiển nhiên tiếp thu được ánh mắt oán giận đến từ bốn phương tám hướng, trong lòng có chút giận, tuy nhiên bà biết chút chuyện của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, đâu nào để cho Cận Tử Kỳ ba phải như vậy?



Bà cụ nặng nề ho một tiếng, để cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người bà.



Bà vẫn như cũ liếc xéo Cận Tử Kỳ: "Tôi biết, những năm này cô với mẹ cô đối với cha cô có câu oán hận, trong lòng tức giận cũng là bình thường, nhưng dù có bực tức, cũng không thể khiến huyết mạch nhà họ Cận lưu lạc ở bên ngoài."



Tôn Lan Phương chậm rãi nói xong: "Chị em ruột chính là chị em ruột, chẳng lẽ bởi vì chận một hơi thì không phải là chị em nữa?" Nói xong, bưng ly trà, nhấc nắp trà lên thổi thổi lá trà, hớp uống một ngụm.



Bích Loa Xuân thượng hạng, bà ta khẽ gật đầu, lại chậm rãi uống thêm vài ngụm.
Tôn Lan Phương cũng là hừ nhẹ một tiếng: "Chúng ta người nào đặt ở bên cạnh nó không phải trưởng bối sao? Bất quá là một bữa cơm, nên là vãn bối như nó mời, có cái gì tốt mà mang ơn đội nghĩa như vậy!"



"Cô, lời này của cô cũng không phải là đạo lý," người đàn ông trung niên ngồi chung một chỗ cùng Tôn Danh Dương nói tiếp, "Nếu cô người không có tái giá, bữa cơm này do cậu ta mời chúng ta cũng ăn được yên tâm thoải mái."



Tôn Lan Phương nghe xong nhất thời tối mặt, đặt ly trà xuống trước bàn: "Danh Hải, lời này của anh có ý gì? Dầu gì tôi cũng là mẹ của Chiêu Đông, mẹ ruột của cha vợ nó, cái quan hệ này đặt ở nơi đó!"



Tôn Danh Dương đứng ra làm người trung gian: "Được rồi được rồi, đều là người trong nhà, Danh Hải chú cũng thật là, làm thế nào nói với cô như vậy?" Nói xong, khóe mắt quét qua Tôn Lan Phương, trong lòng cũng là một trận chán ghét.



Tôn Danh Hải bĩu môi, thật sự cũng không nói thêm lời nào, nhưng không che giấu việc mình đối bà ta khinh miệt.



Tôn Lan Phương nhìn thấy Tôn Danh Hải cam chịu, hừ cười một tiếng, "Danh Hải, không phải ta đây kẻ làm cô giáo huấn anh, một xấp tuổi dầy rồi, nói chuyện cũng phải biết nặng nhẹ, học anh trai của anh nhiều chút!"



Tôn Danh Dương nghe được Tôn Lan Phương hếch mũi lên mặt, cũng có chút không kiên nhẫn, nếu không phải là bà ta còn có chút công dụng, nhà họ Tôn đâu nào còn cho bà lão bất tử này ở chỗ này quơ tay múa chân?



Tôn Danh Dương phiền não thì phiền não, nhưng rõ ràng lúc này không thể cùng Tôn Lan Phương trở mặt, dứt khoát dời đề tài đi, quay sang Tôn Hạo ngồi ở trong góc vẫn trầm mặc không nói mà hỏi: "Đến bệnh viện xem qua Cận đổng sao rồi?"



Tôn Hạo không biết đang suy nghĩ gì, từ bên ngoài sau khi trở lại thì sững sờ thất thần.



Lâm Ngọc Chi có một trái tim Thất Khiếu Linh Lung (*), nhận ra được giữa mày mắt của chồng có mấy phần không nhịn được, vội đẩy con trai: "Ba con nói với con làm thế nào không để ý tới?"



(*)七窍玲珑心: Thất Khiếu Linh Lung Tâm - trái tim bảy lỗ. Trong Phong Thần diễn nghĩa, nhân vật Tỷ Can là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, tức trái tim 7 lỗ. Người này sau đó bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim. Kết quả Tỷ Can nhờ có phép của Khương Tử Nha bảo hộ nên moi tim ra không chết. Nhưng trên đường trở về Tỷ Can gặp một phụ nhân bán rau cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: "Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?" Phụ nhân kia đáp: "Người Vô Tâm thì sẽ chết." Nhất thời Tỷ Can hô một tiếng, máu chảy đầm đìa rồi chết.



Về sau câu này chỉ người thông minh tài ba, nói chung là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.



Tôn Hạo lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tôn Danh Dương nhíu chặt chân mày, lại nhìn thấy ánh mắt mẹ trách cứ, đoán được Tôn Danh Dương quan tâm là cái gì, lại đáp: "Cận đổng đối với hôn sự đã mở lời."



Tôn Danh Dương đứng dậy đi tới, vỗ vỗ vai Tôn Hạo: "Ừ, bà cô của con trở về nói thêm một chút cũng là được rồi, trọng trách của nhà họ Tôn sau này thì đặt ở trên vai con rồi! A Hạo, cũng đừng làm cho ba thất vọng."



Lâm Ngọc Chi cười khẽ, quyến rũ mà liếc ngang Tôn Danh Dương: "Con của chúng ta anh vẫn chưa yên tâm sao?"



Tôn Danh Dương lúc này mới hài lòng gật đầu, khi nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: "Tôi xem ra không sai biệt lắm rồi, tất cả mọi người đi thôi, nếu Cận đổng mở lời, vậy bây giờ chúng ta làm cha mẹ thì nên ra mặt nghị hôn!"