Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 270 : Đáng tiếc, tình cảm không thể chối từ

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Sáng sớm, gió mát ấm áp từ cửa sổ trong hành lang thổi vào, trộn lẫn mùi thuốc khử trùng, có chút gay mũi.



"Người chết là cha anh, Tống Chi Nhậm."



Lúc mới đầu Cận Tử Kỳ nghe được câu này, theo bản năng thì cho rằng là đang nói đùa, nhưng một giây kế tiếp, lòng của cô chợt chùng xuống, ngón tay cầm điện thoại di động kéo căng, ánh mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh đang ở bên cạnh hơi có vẻ sững sờ.



Cho dù đối với Tống Chi Nhậm, cô cũng không có bao nhiêu tình cảm, mặc dù Tống Chi Nhậm cũng đã từng nhắc đến với cô, khối u trong đầu của ông đã dài hơn, thời gian còn sống cũng không còn được lâu, nhưng thực sự biết đối phương đã chết, cô không thể không kinh ngạc khiếp sợ.



Hàn Mẫn Tranh nhìn ra Cận Tử Kỳ không bình thường, cau mày hỏi: "Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?"



"Tống lão...... Cha chồng tôi, Kỳ Diễn nói đã qua đời rồi."



Hàn Mẫn Tranh nghe vậy, sắc mặt chợt trắng bệch, anh không kịp hỏi nhiều nữa, cuống quít lao xuống lầu.



Lúc đi ngang qua Cận Tử Kỳ, cô còn nghe được anh ta không tin mà thầm nói: "Không thể nào, lúc tôi rời đi, không phải chủ tịch vẫn bình thường khỏe mạnh đó sao? Làm sao có thể?"



"Tiểu Kỳ?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gọi của Tống Kỳ Diễn, hơi thở có chút dồn dập.



Cận Tử Kỳ thu hồi lại tầm mắt từ phương hướng Hàn Mẫn Tranh rời đi, kìm nén lại sự cuộn trào mãnh liệt trong lòng: "Trâu Hướng đang ở bệnh viện, anh về khách sạn trước đi, em và Trâu Hướng lập tức trở lại."



Lúc này Tống Kỳ Diễn cũng không có kiểu cách: "Được, sau khi gặp nhau ở khách sạn thì cùng đến sân bay."



Trước khi cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ thuận tiện nói một câu: "Mẫn Tranh, em mới vừa gặp anh ta ở bệnh viện."



"Ừ, là ông cụ bảo anh ta đến đó, không nghĩ tới chuyện vẫn chưa hoàn thành, bản thân đã phải đi rồi......"



Đối với người cha ruột Tống Chi Nhậm này, tình cảm của Tống Kỳ Diễn vẫn luôn rất phức tạp.



Vốn phải nên kính yêu lại bị thay thế bởi sự oán hận xa xưa, đến nỗi nửa năm qua chung sống vẫn đối chọi gay gắt, thỉnh thoảng không quên mang mẹ ra để châm chọc người đàn ông phong lưu đó mấy câu.



Vậy mà hôm nay, Tống Chi Nhậm chết đi, lại không thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vui vẻ sau khi loại bỏ được kẻ thù.



Có chăng, bất quá cũng chỉ là một phần lặng lẽ thổn thức.




Hắn nói xong thì mỉm cười: "Bất quá, tôi và Tiểu Kỳ đã đăng ký là vợ chồng ở cục dân chính, hai bản giấy hôn thú gốc vẫn còn bên người đấy, mà luật pháp thì bảo vệ hôn nhân, nên cũng đừng biết pháp mà phạm pháp đó!"



Vẻ mặt Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt mà nhìn về phía Phương Tình Vân vẫn còn đứng sững ở một bên, lắc đầu thở dài: "Đáng thương cho Phương tiểu thư đã cùng cậu thân mật đầy trên ống kính, A Viễn cậu như vậy, sao lại để cho Phương tiểu thư hết lần này đến lần khác đối diện nhắc nhở mọi người rằng các người đã từng đằm thắm?"



Phương Tình Vân nghe vậy, thân thể hơi loạng choạng, nhưng vẻ mặt vẫn cố chấp mà đứng thẳng ở một bên.



Tống Kỳ Diễn cùng Cận Tử Kỳ nhìn nhau, đều đối với Phương Tình Vân sinh ra chút bội phục vì có thể nhận nổi sự xem thường như vậy.



Tần Viễn bất động mà nhìn hắn, trong đôi mắt, dường như không có bất kỳ thứ gì tồn tại.



"Thế sự khó song toàn, nói vậy cậu cũng từng phụ lòng người khác."



"Thứ cho tôi ngu muội rồi, cũng không hiểu được lời này của cậu." Tống Kỳ Diễn khom người, thân thể hơi cúi xuống, mặt mày ra vẻ bị thương tổn, lại ngẩng đầu lên làm trạng thái kinh ngạc, nói: "Hình như...... Nhanh thôi không kịp chuyến bay rồi!"



Chân mày của Cận Tử Kỳ dần dần dãn ra, mỉm cười liếc hờn hắn một cái, cũng hơi cúi đầu chia tay: "Như vậy đi, cáo từ!"



Hai người cùng xoay người, bỏ lại hai người khác ở sau lưng sững sờ.



Đợi Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đi xa, Tần Viễn mới xoay người, Phương Tình Vân lại oán hận mà nhìn anh đầy căm tức.



Nhưng Tần Viễn chỉ hờ hững mà đi lướt qua người cô ta, một mình đứng chết lặng ở đó, Phương Tình Vân cười khổ, theo như lời Tống Kỳ Diễn nói, anh như vậy, muốn cô ta phải đối mặt với những người đang chờ xem trò hay của cô ta thế nào đây?



Cùng lúc đó trên đường cao tốc, một chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng chạy quanh trên đường.



"Anh có từng phụ lòng người nào chưa?" Cận Tử Kỳ rúc vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, ngửa đầu cười hỏi một câu.



Tống Kỳ Diễn thưởng thức hình dáng ngón tay xinh đẹp của cô, ánh mắt chợt lóe, đối diện đôi mắt đẹp của cô, khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống, hôn lên thái dương của cô: "Người anh không mong muốn phụ lòng nhất, gần ngay trước mắt."



Cận Tử Kỳ ôm sát cổ của hắn, một tay bưng mặt hắn, nhẹ nhàng mà lướt nhẹ qua ngũ quan của hắn, chần chậm nói: "Chúng ta ở bên nhau, họa phúc cùng chịu."



Tống Kỳ Diễn ôm cô giữ vào chỗ ngồi, mang đến cho cô một môi trường vững chắc hơn, giọng nói khôi phục lại vẻ lười biếng lúc trước: "Lần này trở về, có thể đối mặt chính là cuồng phong mưa rào."



"Cũng chỉ có mưa gió đi qua mới có thể thấy cầu vồng!"